VŨ HÙNG
Trăng bỗng sáng hơn
Em đưa chúng tôi vượt lộ
xuống vùng Đông
cô bé giao liên mảnh mai như liễu
em dẫn tôi đi men theo rào gai
bốt giặc phía trên lẫn mùi bia rượu
Mĩ lết ngoài kia, mấy anh đừng sợ!
tôi nhận ra em gan quá chừng
dám đưa chúng tôi đi qua mũi giặc
súng chĩa ngang đầu, pháo sáng thả suốt đêm
Lạ quá đi thôi cái đêm vượt lộ
ánh trăng như trêu lúc mờ lúc tỏ
em cứ thản nhiên như thể tự tình
hé nở nụ cười làm trăng lung linh…
Liệu phải thế không
ngày tôi trở lại
em gái giao liên nấm cỏ xanh rồi
chiến tranh đã tắt. Chỉ còn lại hoa dại
hoa trách tôi hèn sao không dám yêu
Sao không dám yêu, sao không dám yêu
cúi xuống tôi hôn làn hương hoa nhỏ
khát bỏng nụ hôn đầu đời lên môi
trăng bỗng sáng hơn khi chợt thấy em cười.
Biển mặn
Chao
biển mặn
như chậu nước ta ngâm đôi chân lạnh
để một mai lướt trên sóng bạc đầu
em có nghe Gạc Ma lên tiếng thét
biển ầm ào tận đáy những cơn đau
Ta ở lại với biển xanh và sóng
hồn trở về làm đá đảo xa
em có nghe mẹ ru câu biển hát
hỡi con yêu
đảo vắng cũng là nhà
Thì thế nhé
đừng bao giờ em khóc
biển sẽ đầy lên ngọn sóng xô bờ
trăm năm lẻ ta vẫn là mười tám
mênh mang mênh mang đến tận giờ
Giống như biển mặn mòi nơi ngược nắng
sóng vỗ ngang trời Hải đội Hoàng Sa
giông tố qua rồi có làm mờ di ảnh
những người đi, lấy biển mặn làm nhà.
VNQD