TRƯƠNG ĐĂNG DUNG
Như thể
Như thể bị ném ra từ các hố đen
những cơn bão tìm nơi ẩn náu
giành lại quyền uy
trên đổ nát
Như thể bị khước từ sức mạnh
trí năng trở nên bất lực
mọi lí giải
chống lại điều lí giải
Như thể chỉ có thời gian hiện tại
không quá khứ, tương lai
bắt đầu trong kết thúc
sống như là quá trình
Như thể mỗi lần ta khép cửa
thế giới phân đôi
thực tại ở ngoài kia
ảo ảnh ở trong này
Như thể nằm im nghe điếu văn
người chết mỉm cười an ủi:
vậy là tôi
cũng dự đám tang mình.
Giấc mơ của con
Con thấy bố về đêm qua
ngoài đồng xa
hiu hắt trăng treo
nhiều cái bóng vật vờ cùng đom đóm
Bố bảo dưới đất còn bom
xương người chết
lẫn với mìn chưa nổ
Con gọi bố
chỉ nghe tiếng gió
một vệt sáng vút qua...
Sáng nay trong gương
con bắt gặp ánh mắt buồn của bố
tuổi năm mươi
Có gì mới hơn sau mỗi kiếp người?
con hỏi bố
thấy một người già lặng lẽ đứng nhìn con.
Trong quán cà phê piano
Tiếng dương cầm rơi
người nghệ sĩ đã ra đi vĩnh viễn
Những người đàn bà đêm đêm vẫn đến
mắt nhìn vào cây đàn
những lo toan
mưa giăng từ mái nhà của họ
Những người đàn ông đêm đêm vẫn đến
mắt nhìn vào khoảng không
sự trống rỗng
gió thổi từ nóc nhà của họ
Những thiếu nữ đêm đêm vẫn đến
mắt nhìn vào phím đàn
nỗi bất an
đến từ tuổi thơ của họ
Những chàng trai đêm đêm vẫn đến
mắt nhìn vào bức tường
nỗi khắc khoải
đến từ ngày mai của họ…
Quán cà phê piano
những người đến muộn
ánh mắt nhìn không biết để vào đâu.
VNQD