Chùm thơ của tác giả Nguyễn Hữu Quyền

Thứ Sáu, 20/11/2020 15:17

Bến cũ

Kia là bến đò
Ai đánh rơi dưới đó vành trăng lạ
Bao nhiêu năm đò không còn nữa
Trăng vẫn như ai đợi chờ

Hôm nay tôi đến. Bên kia bờ chỉ còn khóm lau phất phơ
Gió đưa lau đi đâu mà đến giờ chưa trổ cờ
Nghe tiếng ve kêu, bên này phượng đỏ
Người đi kẻ ở
Ta về phương xa

Đò ơi, sóng sao cứ vỗ

Tôi đi tìm ngơ ngác ngày xưa
Chỉ thấy thời gian lớp lớp
Cùng những mảnh trăng vụn niềm cơ nhỡ

Ước chi năm đó cứ để giấc mơ mình ở lại
Để ngày trở về tìm thấy trên bờ
Một vầng trăng vẹn nguyên thuở ấy
Ơi, giấc mơ tôi

Cầu đã bắc để lại bến vắng đò
Chỉ có tò vò mải miết lấy phù sa về xây tổ.

Nơi con sông đổ về biển

Sông gặp biển ở ngã ba
Hôm ấy cây cải lên ngồng, một nhũ hoa sót lại

Đã bao năm phù sa ven sông ngấm mặn
Ta chưa về
(Nghe nói bể không một ngày nào lặng)

Câu ca ướt sân đình
Họ đã đưa em về dinh trong nắng

Bể thật bao dung
Sóng đánh vậy mà sâu tận đáy
Lòng ta muôn nước dâng ngày…

Hôm nay về lại nơi gặp gỡ biển và sông
Cửa đóng
Sóng ở ngã ba gồng mình lấp những khoảng trống

Buổi trưa bể rộng quá
Vắng em ta còn lại mênh mông.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)