Qua những khúc sông
Bây giờ
ngày cuối
khi tất cả im lìm
đặc vết
chút lửa tàn vừa bốc cháy cả cánh rừng
bàn tay không
muông thú dạt về bên kia sông
không một dấu chân
dòng xanh tháng ngày
chở che ủ thương vết cháy
Đôi bàn tay của kẻ đã ngụp lặn bắt từng con tôm con cá
vét cạn đáy sông trở vồng con nước
bày tay sống nhờ sông bao tháng ngày lênh đênh
định mệnh từ bến đò ngang qua bãi dọc
từ ngã ba sang ngã bảy đường cái thời tóc rối
xoay giữa mịt mù mặt mày chăng chớ
kẻ bao lần vực dậy nhờ sông
Giờ
một con chim bay về từ cánh rừng biền biệt khô
kêu lời ai oán
ơi sông
nước vẫn xanh
mà người soi không thấy bóng
cây rủ không hình
bàn tay quen quấy bùn
những quay cuồng phá nước
thương những bày tay cũ
thương chân nứt nẻ hao gầy nạo vét mùa đông
Thương tóc trắng bao đời vun dọn
tóc xanh ném tẩm đầy bùn
mới xa một vòng đã đá tung con nước
trên cao soi thấu
dưới trong thấy xanh
nhởn nhơ đâu biết
ngày trời soi sau.
VNQD