Trong rèm mưa ai hát
Em vo tròn kí ức
ném vào vô biên thời gian
miền thăm thẳm của em
ngây ngô và thánh thiện
Giữa kí ức màu nắng
lá thu từng phiến đỏ
rời khỏi tay em
rơi về khung trời khác
Mưa thu trong suốt
trong rèm mưa ai hát
giọt đau nhoi nhói thịt da
tự gom vào vụn vỡ ngày xa
Trong rèm mưa ai hát
như trăm mảnh thủy tinh nhọn sắc
cứa thêm sâu
những vết sẹo chưa lành.
VNQD