Vào lúc này
Những trái bàng xanh
Trên nền trời xanh
Và biển xanh
Động viên ta
Vò nắng vào lòng
Giữ cho em kiêu hãnh
Giữa bình yên
Ta nâng san hô trắng từ bàn tay em
Êm đềm như sóng đảo Đá Tây
Và dừng lại
Công khai được sinh ra
Nơi ánh nắng mười bảy bẻ gãy sừng trâu
Xuyên thấu biển quê xanh thẳm
Chẳng e dè nữa
Ta đứng
Bên gốc bàng vuông sừng sững
Ngỡ mình đang sống
Giữa thủ đô.
Gieo hạt
Mẹ tôi lom khom gieo hạt vào giấc mơ
tay mẹ vùi từng hạt con xuống lòng đất ẩm
lúa sẽ mọc lên từ những lời ru
gió thổi ngang qua những câu ca cũ
Đêm đêm mẹ đi giữa đồng sâu
mặt trăng vỡ trên lưng áo bạc màu sương muối
mẹ cấy xuống ruộng đêm những ngón tay run
bùn đất ôm lấy mẹ như đứa con thất lạc
Mẹ tôi gánh thời gian trên đôi vai gầy
mỗi bước chân là một mùa lúa chín
mỗi nếp nhăn là một cánh đồng xa
những giọt mồ hôi trổ bông lầm lũi
Mẹ tôi gieo cấy trong giấc mơ
cánh đồng vươn lên từ những nỗi buồn không nói
gió quẩn quanh như tiếng thở dài của mẹ
tôi chạm vào lúa như chạm vào mẹ
chạm một giấc mơ xanh...
VNQD