Chùm thơ của tác giả Viễn Hải

Thứ Năm, 26/09/2019 08:29

VIỄN HẢI
Những mùa khô Tây Nguyên

Sợi nắng màu đất đỏ
Em chạm vào mùa khô nơi anh
Đôi mắt rừng hao hanh
Đường tuần tra gập ghềnh màu lính

Dấu giày luênh loang nắng
Lá khộp khô giòn vỡ tiếng cười
Bén vào mắt em ngọn lửa
Cháy lòng anh khao khát những cơn mưa

Đường anh đi nóng bỏng chẳng kể mùa
Những đêm trắng rừng phá án
Giữ bình yên khắp nẻo buôn làng
Gọi mặt trời sớm sớm mọc lên.

Bình minh của lính tàu ngầm


Em thầm hỏi về những chuyến ra khơi
Khi tàu anh ẩn mình vào xanh thẳm
Nghe hơi biển, tiếng con tàu trả sóng
Phía vô cùng
Có nghe được nỗi nhớ riêng em

Ở giữa nơi hoán đổi ngày đêm
Lính tàu ngầm không được quyền sai sót
Biển mênh mông khoang tàu lại hẹp
Một lối đi đồng đội nhường nhau

Em biết, dù có ở nơi đâu
Chưa bao giờ anh nói về gian khổ
Chỉ kể em nghe tàu ngầm đẹp lắm
Đàn cá heo nhảy santo xoay vòng

Em thương anh, thương dáng tàu lòng đại dương thăm thẳm
Nhớ ánh mặt trời mắt thắp lửa cho nhau
Em thương anh, đâu dám nói lo âu
Âm thầm đi sâu lặng lẽ về neo đậu
Nhớ một nụ cười cũng giấu vào biển khơi

Em thương anh người ơi
Nên trái tim cháy lên ngàn tia nắng
Đợi một ngày tàu anh về kiêu hãnh
Em sẽ là bình minh của người lính tàu ngầm.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)