Vía quê
Người làng Gầm
chào đời tiếng khóc đã dội vào đá
trăm tuổi về trời cũng gối đầu lên đá
chân choãi phía ngực sông
Đồng bãi cấy trồng năm một vụ
đàn ông nhổ râu chẳng kiếm đủ hạt thóc
cái đói làm bạn đời
Tuổi mười bảy vào bộ đội
ảnh hình làng mang theo
mái sàn như mặt sàng mủn thủng
đêm chong mắt đếm sao
Lũ trẻ bữa ăn
cong khô lát mèn mén
chân đất đến trường
cái rét xé da thịt
Chiến tranh đi qua
vẫn ba lô xuôi Nam ngược Bắc
bén duyên nơi quê người đất khách
Mỏi chiều
nếp sàn xưa chỉ còn trong kí ức
nhà cao tầng chen ngói trầm nâu
đêm điện lên khắp làng rạng tỏa
đói nghèo nay thành chuyện dĩ vãng
Đón xuân sang
làng mở hội sắc bùa
dàn chiêng ba cồng bảy
ngân giọt kéo trăng lên
ún gửi câu xường thương
anh trao câu xường nhớ
Cái tình mường nghĩa bản
neo nguồn cội vía quê.
Cỏ đồng
Mặt trời ngậm sương phía đông
dựng bừng góc thung
mường bên ai nhà quạt lúa
hoài niệm lả bay
Giữa vẹt mờ chợ núi bung biêng
đời lính lội lòng mặt suối nửa chừng
Bình - Trị - Thiên từng bước nặng sông Gianh biếc sóng
hơi thở ngả màu lửa chín
nhuộm đen mũi súng chọc trời
Chạy chùng ngày tháng
ánh cỏ đồng lặn sâu vai áo
một quả bom rơi phà Long Đại
đầu nguồn nữ dân quân khoan hò đỏ nhịp
không còn mùa rừng tràm lượn xanh
Tuổi già mọc rễ vòm trăng
ta hoài cỏ đồng cuối vụ
câu thơ vẫn đặn đầy màu úa
những giờ mưng mủ ngày di quân…
VNQD