TRANG THANH
Trong cơn khát của mùa thu
Chúng ta nằm bên nhau lặng lẽ tựa mặt sông
gió đi vắng, mây im, căn phòng không một chiếc gương
tơ lụa mùa thu, những đám cỏ li ti, tiếng thảng thốt ngoài kia
có thể biệt li lại sắp về đâu đó...
Chúng ta nói với nhau về nỗi nhớ đất đai
điều tưởng chừng xưa cũ
nhưng đã từ lâu cứ ít dần đi nhung nhớ
về nơi chúng ta đã chôn giấu bao yêu thương biền biệt
những kiếp người...
Chúng ta nói với nhau về nỗi nhớ những dòng sông
nơi chúng ta đã gửi xuống những khát khao và buồn tủi
đời mình
chúng ta nhớ những đỉnh núi hoang vắng
nơi chúng ta từng ngước lên vời vợi ước mơ và nhìn xuống
run rẩy, rụng rời
lòng chúng ta bỗng sừng sững trơ trọi
chúng ta tìm lấy tay nhau trong nỗi tái tê đau buốt phận người
Quá khứ nặng cùm gông, chúng ta nhắc về những kỉ niệm
ngọt ngào giờ trở nên củi mục
hai gương mặt chúng ta cách nhau đến một kiếp đau thương
Căn phòng không gió không gương
chúng ta nhìn thấy cơn khát của mùa thu trong từng cọng lá
rời khô
chúng ta xiết chặt tay nhau hơn, soi trong mắt nhau nỗi
li biệt của mùa đông âu lo và sợ hãi
hai gương mặt chúng ta chỉ còn cách nhau một tấc u buồn
em ơi, đừng day dứt nữa
chúng ta sẽ mang theo
trước mặt chúng ta còn bí ẩn những khu vườn...
Trên con đường đến khu vườn
Những con đường từ xa chân trời chạy về phía chúng ta
ánh ngọc xanh trên lá, mùi của hoa, tiếng chim buổi sớm
mỗi chiếc lá mang theo bức thư tình bí ẩn đến khu vườn
Những giấc mơ thức dậy cuống cuồng
tưởng chừng đã chết từ lâu lắm
những đêm bồng bềnh trong tóc
suối tóc dài ao ước từng giằng rối âu lo
hẳn đã rụng đầy vơi ngón ngón gầy khô
Em hãy kể anh nghe về những tháng ngày khó nhọc
từ bây giờ sẽ không thể còn làm em đau
từ bây giờ, anh đã hiểu vì sao
suối tóc dài thơm hương lửa của em từng rời rụng khát khao
đã ủ nhớ ủ quên
đã quấn bện thương đau những kiếp người buồn tủi
Mỗi sớm thức dậy anh nhớ em đầu tiên
mỗi ngày khép lại mình mơ thấy nhau trong đêm
để yêu hơn ngày mai đáng sống
Những con đường của thương yêu chạy về phía chúng ta
mỗi chiếc lá mang theo bức thư tình bí ẩn
anh có hiểu vì sao
em muốn được hoài thai đứa con của tình yêu
trong hạnh phúc tột cùng em bật khóc...
Bài thơ em tặng anh như đã hứa
Chúng ta đang ở đâu
thế giới đầy chật âu lo và sợ hãi
có hay không con đường ánh sáng
dắt ta đến ngủ vùi trên khuôn ngực người yêu
Ta đã cả nghĩ quá rồi sao
ngày nối ngày cứ bầm lên những sắc xanh xao
của những mầm cây thiếu sáng
cứ mãi héo hắt ủ ê
trước gương, chỉ còn soi thấy những dải tóc bạc
Trái tim không còn có thể ngăn chia
cho những nỗi đời quá rộng
mỗi ý nghĩ mỗi lời thân phận
ngùn ngụt dâng đầy chật mọi thang âm
Tưởng mùa đông sẽ đứng ngoài tấm áo khoác lên
anh vẫn hỏi em buồn đến thế
đời cỏ ngắn ngủi sao, nỗi người dâu bể
mà đêm đêm, tiếng dế
cứ cứa vào thăm thẳm những giấc mơ
Rồi anh sẽ còn chẳng hiểu vì sao
gương mặt của tình yêu cứ âu sầu mãi thế
chúng ta còn bao nhiêu ngày sống yêu thương?
để phung phí tình yêu cho những tính toán giận hờn
Mỗi ngày đi, những góc phố đời thường
em chỉ có thể trộm nhìn
nơi anh ngồi, và tình anh ở đó…
VNQD