Chùm thơ của tác giả Lê Thành Nghị

Thứ Ba, 08/10/2019 08:59

LÊ THÀNH NGHỊ

Lặng yên nghe sóng vỗ

Một bên Ấn Độ Dương

Mũi Hảo Vọng(1) ở giữa

Bên kia - Đại Tây Dương

Những con sóng đổ về từ ngàn năm

Không một chút tư lự

Biển cứ xanh day dứt ngày ta đến

Một giọt nước cũng hóa thành vĩnh viễn

Như chiếc lá mùa thu sẽ tàn, như ngọn gió sẽ buốt sang đông

Nếu khởi thủy là lời - nơi đây lời vô nghĩa

Mọi sự kể lể bằng thừa

Kể cả những câu chuyện thế thái nhân tình xa xót

Như đám lửa chiến tranh khôn nguôi trên mặt đất

Như oán thù giữa các bộ lạc

Thời gian sẽ lấp bằng như đại dương từ Á sang Âu

Lặng yên nghe sóng vỗ

Trong âm thanh hòa trộn cùng sắc màu

Có tiếng lứa đôi

Có tiếng trẻ gọi mẹ

Tiếng đoàn người vọng về từ những cuộc di cư

Tiếng những con tàu va vào đá ngoài xa

Tiếng thú gọi đàn, tiếng chim gọi bạn

Tiếng những ngôi sao xanh vô hạn trên đầu

Nơi đây, một lần đặt chân đến

Tôi hiểu thế nào là sự mong manh của phận người!

---------

1. Hảo Vọng (Cap of Good Hope): mũi đất tận cùng phía nam châu Phi.

Chiều xanh Ba Vì

Theo cơn gió lành tôi về đến núi

Hoàng hôn mang vẻ mặt hay hờn dỗi chia xa

Hoa dong riềng im lặng nở trong đêm tối

Như một chút mùa đông sót lại

Trong kí ức xa mờ

Đã bao lần tôi trở về nơi một thuở ra đi

Tìm lại “đôi mắt Sơn Tây”

Mềm những mái đình chạm khắc

Ngọt những triền đê mía tím

Em nói gì với gió đồng Bương Cấn

Mà ngọn gió chưa kịp ra đi đã lại muốn quay về?

Mới chạm con đường chân núi

Gặp xanh vô hạn Ba Vì

Gác lại ưu phiền phố bụi

Để ngọt hoa dong riềng

Để trong nước Suối Hai

Muốn mang “đôi mắt Sơn Tây” đi mãi vào núi

Cuối dải mây kia, cuối chòm sao kia!

Tiếng chim buổi sáng

Ngoài vườn đàn chim sẻ đang ríu rít

Khúc nhạc ban mai trộn với những hạt sương

Một lúc nữa rồi nắng lên

Những bông thạch thảo sẽ từ từ tím

Cho dù trên những hàng ghế đá kia không có ai chờ

Đường từ đây về ga cuối cuộc đời

Còn bao xa nhỉ?

Ai biết được gió bao giờ thì ngừng

Nước bao giờ thì cạn

Sống là một cuộc dấn thân

Trên vai biết bao phiền muộn

Phía trước cát bay vô thường

Sông tảo tần kết bạn với thuyền nhẫn nại

Buồm mệt lả trôi trong cô đơn

Mải miết tiếng chim sáng nay

Âm thanh chẳng khác thời trẻ

Nghe mãi vẫn lạ

Chân trời, những cánh đồng rực rỡ

Con đường, những mùa bão đã qua

Mờ tỏ mặt người mới gặp

Náo nức bàn chân đường xa

Buổi sáng nghe tiếng chim gọi đàn

Muốn sải cánh.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Có nhân vật chỉ là dáng dấp của nguyên mẫu, có nhân vật là nguyên mẫu đã sống và chiến đấu cùng tôi, suốt những năm tháng ở rừng... (VŨ NGỌC THƯ)