Chùm thơ của tác giả Hà Phi Phượng

Thứ Hai, 21/09/2020 00:12

Trở gió

Em chạy trong đêm
bóng tối mở những con đường thẳm hút
tiếng vạc rơi
mịt mùng lưới gió
người ở đâu

Nơi đâu dải rừng ngàn năm
hiền hòa thung sâu
uy nghi núi
vó ngựa biên cương chưa mỏi
thanh gươm mở cõi
trang sách bồ đề

Thầm thĩ vọng
vị mặn biển xa
thổn thức ngực ghềnh sóng cuộn ngày gió trở
ơi giọt mồ hôi không ngủ
rưng rưng sinh nở kén vàng

Trên cánh cung
thời gian
chẳng đợi mùa đá trổ bông
trập trùng dốc nắng
mà đường quá xa
mà mây chắn lối

Bốn bề bời bời gió
chớp lở ngân giang
mưa
mưa bọc em trong tấm lụa mỏng manh
dịu dàng
bao dung
tha thứ...

Chuyến xe đêm

Những đốm sáng hồi ức
soi trên sông đêm
ghi-ta réo rắt
trôi vào cổ tinh khôi giọt nước

Con đường này ta đã đi qua
bao lâu rồi không trở lại
hàng dương xanh ngàn mũi tên
sao rơi mùa quả
tiếng vạc màu đêm
bóng cá quẫy ngày nước nổi
nụ hôn than hồng xém mảnh trăng non

Về đây cánh đồng
về đây bến sông
về đây con sóng miên man
cỏ lau phất phơ câu hát
bầy trẻ chạy dọc bờ tíu tít

Em muốn ôm anh thật đầy vòng tay
hương mùa thơm và ấm
như mưa reo sau ngày nắng lửa
như ngày mai phải chia xa
như cánh đồng năm tháng vẫn đơm hoa
đậm đà
bất tận.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)