Trên nền nhà xưa
Ngồi lại trên nền nhà xưa
nơi thời gian đọng lại trong từng viên gạch
nơi kí ức phủ bụi mờ
mà từng nhịp đập vẫn còn nghe rõ
Có tiếng guốc mẹ vang lạch cạch trên sân
có bước chân cha dọc hiên nhà lặng lẽ
một thuở rêu xanh phủ, mái tranh lợp dở
mưa gió dừng lại bên bờ vai chai sạn
Nền nhà cũ giữ lấy bao mùa nắng
giữ cả hương đất thơm cỏ dại quanh vườn
giữ cả bóng dáng hai người cặm cụi
gói ghém trong từng nụ cười, từng lời ru…
Tôi ngồi đây, nhìn lại dấu chân mình nhỏ bé
như chạm vào cả tuổi thơ
như thấy lại những bữa cơm đạm bạc
mùi khói bếp chiều đong đầy ấm áp
Có ai nhắc về nền nhà, nơi xứ sở quê hương
như cội rễ níu kéo mỗi bước đi xa
trăng còn sáng một màu thương nhớ
và mẹ cha còn trẻ mãi trong kí ức dịu dàng…
Quê hương nằm trong lòng đất
trong từng viên gạch đã phủ rêu phong
dẫu con đi xa, đời muôn nẻo trăm đường
là nhịp đập bên lòng trái yêu thương
Nền nhà cũ không chỉ là nơi trú ngụ
mà là hồn cốt, là tình thương bền chặt
một phần của con, một phần của đất
kết nối bao đời, mãi mãi chẳng phai.
Nghe hoa quỳnh tỏa hương
Kính tặng cô Bùi Thanh Thảo
Đêm sâu
giữa khoảng trời lặng yên
hoa quỳnh nở
như lời thì thầm của đêm
tỏa hương chậm rãi
dịu dàng và thanh tao
Chẳng phải ai cũng thấy
chẳng phải ai cũng nghe
cánh hoa quỳnh nở như hơi thở khẽ khàng
chỉ mình đêm thấu hiểu
sự tinh khôi trong khoảnh khắc mong manh
Tôi đứng đó, lắng nghe từng làn hương mỏng
thấy thời gian chậm lại
lòng dịu trong từng giọt mùi bay
hòa vào khoảnh khắc mong manh
nơi mọi sự phô trương đều lùi xa
chỉ còn lại chút làn hương thật thà, sâu lắng
Hoa quỳnh dạy tôi bài học không lời
rằng cái đẹp không cần rực rỡ
không cần phơi ra dưới nắng vàng
chỉ một khoảnh khắc lung linh giữa đêm
đủ để ghi dấu
trong lòng người biết dừng lại, đợi chờ, cảm nhận…
Đêm nay, tôi nghe hoa quỳnh tỏa hương
như nghe tiếng thời gian chậm rãi trôi
như nghe lòng mình bình yên trở lại
giữa cõi đời vô thường
hương quỳnh đọng mãi trong đêm sâu…
VNQD