Vẫn thế quê hương
Chỉ thay đổi tên thôi
đất vẫn thế chẳng ai di dời được
vẫn sông núi nghìn năm thân thuộc
vẫn hồn quê thấm đẫm hồn người
Thấp thoáng đâu đây năm tháng tuổi thơ tôi
mẹ cuốc đất sỏi cơm tóe lửa
vạt sắn, vạt khoai, vạt mồ hôi một thuở
vẫn còn in vạt mặn quê nhà
Cái quầng muối loang loang trên áo vá
đấy là miền thương nhớ suốt đời tôi
chẳng mất được trong ta giọng nói
quê hương từng âm sắc rưng rưng
Thời bom đạn, chị ta mang súng
lớp học đơn sơ nửa nổi, nửa chìm
mái hầm chữ A khoai lang bò hoa tím
tôi yêu thơ khi gặp dế mèn cười
Biết nói sao đây cuộc đời chìm nổi
đi về đâu cũng làng mạc mang theo
cái gánh quê muôn vàn giai điệu
vời vợi trong ta những sớm, những chiều
Và ta biết chẳng bao giờ thiếu
tên quê hương trong căn - cước - trái - tim
kí ức vẫn giữ màu hoa tím
nét chữ học trò chẳng sáp nhập vào đâu.
Ra Bắc
Ta gặp lại phù sa châu thổ mỡ màu
gặp cây trúc xinh, gặp cánh cò bay lả
điệu chèo quê em í a một nửa
nửa chờ anh thắc thỏm qua cầu
Mái đình làng nghe trăng hát tròn câu
rêu phong cũng nghìn năm huống hồ chi hoa văn dáng lửa
tố nữ khoác mưa phùn đi qua cửa
nhịp phách giêng hai lúng liếng mắt cười
Ra Bắc ta gặp lại vành nôi
mẹ Việt ru con thời biển còn lấn đất
bao nhiêu đắp bồi thành cõi bờ bát ngát
xuôi về phương Nam từ một cội nguồn thiêng
Vợ chồng Lang Liêu giã nếp gói bánh dâng
“trời tròn đất vuông” muôn thuở
ta ra Bắc tìm về thôn ổ
hạt thóc cựa mình trong rúc rích chiêm bao
Những sấp ngửa trên thạp đồng dâng sóng xôn xao
giữa sinh - tử là muôn vàn sinh nở
ta nhớ Bắc như là em ta nhớ
cái giọng mềm chẳng lẫn được vào đâu
Không sinh ra ở miền Bắc vẫn miền Bắc gần gũi biết bao
ta hiểu vì sao ta vẫn gọi sông Hồng là Mẹ
và em ạ, ta gọi em là Châu thổ
mãi mãi còn nguyên thủy tình yêu.
Sông La, cách ta nhớ một người con gái
Em với sông La là một
cho ta thương Hà Tĩnh muôn phần
dẫu chỉ một lần đi mô rồi cũng nhớ...(1)
Trách chi ngái xa không trở lại
sông La thời gian thắt đáy lưng ong
sông La bãi bờ chênh chếch răng khểnh
sông La rượu quê lưng chừng chống chếnh
sông La môi mềm như lửa người ấy ơi!
Sông La không nguồn, không cửa
gạch nối Ngàn Sâu, Ngàn Phố, Lam giang
ôm trọn miền mĩ nhân danh tiếng
ta gặp em một sớm rồi xa
người ấy ơi, sông là nỗi nhớ!
Cách ta nhớ em như chiều nhớ sóng
như ngày nhớ trăng, như biển nhớ rừng
trong chiêm bao ta nhờ sông La chọn
một cánh hồng cho thơ
Cách ta thương em như đêm thương dìu dặt
ai qua đây nỏ ví dặm mang về
nếu em không chê
ta hát
cho đa tình trải lưu vực sông La
Em nhắn nhủ bao giờ anh trở lại
ta xuôi sông La tìm lại ngày xưa
sông đã đến mùa nghiêng nghiêng hoa trái
anh nói gì trong nhánh nước đong đưa...
--------
1.Trích lời bài hát “Một khúc tâm tình của người Hà Tĩnh” của Nguyễn Văn Tý.
VNQD