Chùm thơ của tác giả Nguyễn Minh Khiêm

Thứ Bảy, 13/03/2021 00:50
Mưa rừng đào
 
Có ngờ đâu giây phút ấy… rừng đào
mưa tầm tã là giây phút cuối
rừng khép lại một khoảng trời biên giới
hai chúng mình da diết nhớ về nhau
 
Mưa mịt mùng dài đến nôn nao
trong mưa ấy đừng trách chi cây ướt
cây đã hóa rễ giấu mình vào ruột đất
lại phải tìm về mặt lá mà lay
 
Rừng nép vào rừng cây nép vào cây
tóc trong tóc, thì thầm lời em ngỏ
“gió ơi gió hãy cuồng lên nữa gió
để cho cây nghiêng ngả vào nhau”
 
Suối thét gào nhưng chẳng thành câu
thành ngọn thác xé mình tuôn chảy
trong cơn mưa em có nghe rừng cháy
bởi âm thầm nên lửa táp vào trong
 
Có phải mưa rừng trêu chọc anh không
áo em mỏng như là chẳng có
anh mê mải ngắm rừng hong gió
xế nắng rồi lá còn bết vào nhau
 
Trường Sơn trập trùng lán trại về đâu
bộc phá mở đường âm âm vọng dội
anh đứng lặng chỗ ngày xưa mưa xối
em ngỏ lời… giờ gió mới cuồng lên.
 
Một người thương binh
Tặng thương binh Ngọ Duy Khanh
 
Chị lật anh nghiêng về phía chúng tôi
anh cười bảo:
“mình chưa phải là người thương binh nặng nhất
dù hưởng chín mươi sáu phần trăm thương tật
dù toàn thân bị liệt
mình vẫn còn nói được
bom đạn vòng nọ vòng kia khắp đất nước Campuchia
đạn găm dày mình chẳng chết
đã sống mấy chục năm nay chết làm sao được”
anh khoe viết gần hai trăm câu đối
ba bốn trăm bài thơ
cái đánh máy rồi cái chưa đánh máy
rồi anh đọc thơ như thời sung sức
đọc như không đau đớn
giọng anh vui như đứa trẻ lên ba:
“mặt đất dày vết sẹo
nhưng thơ phải là hoa
chứ không thể mặt đất đầy hoa
thơ lại đầy vết sẹo
mình đã đệ trình sức lực tuổi hai mươi cho chiến tranh
nhưng không lấy chiến tranh để đệ trình mình
còn chỗ nào nảy chồi được thì nảy chồi
chỗ nào ra lộc được thì ra lộc”
anh trút mọi úa vàng
để được xanh non
tâm hồn anh
phía nào cũng nắng.
 
Bát nước lạnh
 
Trong di sản mẹ tôi để lại
có một lời dặn
hãy uống một bát nước lạnh trước khi cáu gắt
chỉ có thế
nhiều u trếu trong tôi đã biến mất trước khi thành gai nhọn
những con nhím thập thò trong niềm kiêu hãnh của tôi không
có dịp xù lông
nhiều quả ớt trong máu tôi không còn cay xé lưỡi
 
Cảm ơn bát nước lạnh mẹ để lại cho con
làm dịu đi tiếng đập va loảng xoảng
không còn vô cớ những dây đàn bị đứt
những chiếc gương bị vỡ bất thình lình
 
Phải đối mặt bao nhiêu cơn địa chấn
trên con đường đi tới giấc mơ
nếu không có một lời mẹ dặn
những chiếc bình pha lê
con làm sao có được bây giờ.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Có nhân vật chỉ là dáng dấp của nguyên mẫu, có nhân vật là nguyên mẫu đã sống và chiến đấu cùng tôi, suốt những năm tháng ở rừng... (VŨ NGỌC THƯ)