VNQĐ giới thiệu: Thơ Nguyễn Phong Việt

Thứ Năm, 01/12/2016 00:50
h6b NGUYỄN PHONG VIỆT 
Sinh năm 1980
Quê: Phú Yên
Hiện sống và làm báo tại Thành phố Hồ Chí Minh
Tác phẩm đã xuất bản:
Đi qua thương nhớ, Nxb Văn học, 2012
Từ yêu đến thương, Nxb Văn học, 2013
Sinh ra để cô đơn, Nxb Văn học, 2014
Sống một cuộc đời bình thường,
Nxb Văn học, 2015
 
 

Đã đi qua thương nhớ
 
Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ
 
Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?
 
Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương
 
Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên
sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay
 
Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên
 
Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là
                                              thứ duy nhất biết cách làm tổn thương
 
Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng
cửa sổ, lối đi… phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho
                                                      quãng đời ấy và người bước đi
 
Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay
                                                                                     thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
                                                                                 dù đau đến xanh xao
 
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?
 

thuong nho ben chong e1458456247902

Thì ra mình đã từng buồn như thế
 
Thì ra mình đã từng buồn như thế
trong những ngày tuổi trẻ
đã qua
 
Mình làm gì cũng không thấy phía cuối con đường là một cành hoa
                                                                những giấc mơ luôn chập chùng bóng tối
có khi được ai đó cầm tay rồi nói
- không cần phải chờ đợi!
mà lòng cứ thản nhiên
 
Li cà phê mình uống trong tháng ngày bình thường
sao nghe đắng hơn những gì cần đắng
cuộc đời của mình nhưng đặt vào tay người khác
năm tháng của mình nhưng lại phản chiếu lên một ánh mắt
không chắc là yêu thương
 
Đôi khi mình bước đi chỉ để được gần hơn những nỗi buồn
thay vì nằm xuống ngủ ngoan như một đứa trẻ
thứ bình yên có thể tìm trong gối êm và bình minh lặng lẽ
nhìn qua một khung cửa
thấy có nắng dưới bầu trời
 
Thanh xuân của mình hóa ra đã có quá ít những tiếng cười
như một nhánh xương rồng với lẻ loi định sẵn
chọn khô cằn và sỏi cát
thay vì dòng nước mát
thấm qua từng vết đau
 
Thì ra mình đã từng buồn như thế
ngay cả khi yêu dấu ấy chưa kịp bắt đầu!

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)