Thơ Nguyễn Biên và Trương Thiếu Huyền

Thứ Bảy, 25/07/2020 00:56

NGUYỄN BIÊN
Từ những điều rất nhỏ

Chiếc bàn nhỏ, nằm kề ngay cửa sổ
Vị mùa màng theo gió vẫn qua thăm
Mùi thơ ấu bóng lên từng thớ gỗ
Thuở hàn vi tôi áp má khi nằm

Căn nhà nhỏ, nằm bên đồng đầy gió
Nơi rạ rơm còn vương phía hiên đời
Nơi ngô lúa trổ đoá vàng châu thổ
Nơi khói chiều bay mái bếp chơi vơi

Ngôi làng nhỏ, nằm ngay rìa con lộ
Cây mạ cằn mẹ cấy thửa giêng hai
Mớ tôm tép cha đơm đồng sau lũ
Để ta nay vuông vức trọn hình hài

Cha tôi nhỏ, cái tay cày cũng nhỏ
Vẫn đồng chiều lội buốt mấy đời trâu
Mẹ tôi bé, thương quắt mùa gọng vó
Xoa mặt ao cả kiếp chẳng lên màu

Ai mặt phố cho môi người son gió
Phấn vô thường thoa mịn má cần lao?
Ta khôn lớn từ những điều rất nhỏ
Một đời cha với mẹ nhặt gom vào.

- Ảnh:


TRƯƠNG THIẾU HUYỀN
Bây giờ gió những đẩu đâu

        Bờ đê tìm dế cùng chơi
Dế em xứng với dế tôi vợ chồng
        Cái ngày em mặc áo hồng
Tôi còn đánh giậm bờ sông cuối làng

        Chiến tranh xóm nhỏ lìa tan
Tháng năm thêm rộng tán bàng tuổi thơ
         Chuyện xanh như cỏ đến giờ
Nghe con chim hót phất cờ bông lau

         Bây giờ gió những đẩu đâu
Để cho mây trắng trên đầu ngẩn ngơ.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)

Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Sòng nhậu đầu tiên ở bãi, không bến không bờ tức giang hồ thiệt thọ, đã phết cho tôi Tàn sau Minh để hóa một Minh Tàn... (NGUYỄN TRÍ)

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)