Thơ của tác giả Nguyễn Quang Hưng: "Như phố Hàng Gai"

Thứ Tư, 29/01/2020 06:02

NGUYỄN QUANG HƯNG
Như phố Hàng Gai


Dài như phố Hàng Gai
Tôi đi tháng ngày chưa hết
Những chuyện những nhà quê xa tụ đến
Đan bện dây nối lớp lớp người

Quán cà phê nhà ống ngõ sâu
Những buổi trưa xưa nán lại
Trong ngấn nắng mái rêu sân trời
Cửa gỗ tối thoảng mùi hương
Nay đã động run run mùi khói
Mùi còi cách tường rầm rập những chân
Rầm rập những khối lớn chuyển mình
Đã động móng phố
Động dã sử huyền hoặc
Chân đi đôi khi bước hụt
Chới với hồ xanh sương khói xa mù

Phố những cửa hàng
Sạch nho nhỏ lo lắng
Đang co lại nhỏ hơn
Ánh sáng trong ngày đổ xuống đầu đường như mơ tưởng
Đừng ai làm ánh sáng giật mình

Dài như phố hôm nay
Tôi chưa đi hết những e ngại
Tôi nghĩ mình loang ra gió vụn
Cố tan vào không gian mong thấm đủ phố dài

Muốn quen ai phố này
Hàng Gai ngắn Hàng Gai nhỏ nhắn
Để biết những lặng lẽ ngõ lặng lẽ thang gác
Những trầm sâu câu nói làm chỗ dựa
Phố xá bay lên còn níu giữ cho người.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)