Thơ của Nguyễn Văn Song

Thứ Ba, 07/05/2024 08:14
 

Nghĩ từ làng gốm

Tôi về Phù Lãng đầu xuân
Nghe trong ruột gốm mạch ngầm đất đai
Hoá thân thành những đền đài
Nuôi hồn xứ sở rộng dài xưa sau

Nhủ thầm liệu đất có đau
Hiến mình cho lửa nên màu sành nung
Bao nhiêu mong ước sáng bừng
Bấy nhiêu bỏng rát trong từng nghĩ suy

Gốm ơi hãy nói gì đi
Sao ngồi im lặng nhẵn lì thời gian
Lọ, bình, hũ, vại, tiểu, ang
Thản nhiên đựng những bình an nỗi đời

Ơi cô thợ gốm đôi mươi
Từ tay em đất hát lời tình ca
Xin em nặn những xót xa
Nung lên thành gốm nở hoa dâng đời!


Đãi

Tôi ngồi đãi những tháng ngày
Bao nhiêu mưa nắng đong đầy buồn vui
Nhặt riêng những nỗi ngậm ngùi
Tôi đem gói kín rồi vùi vào đêm

Tôi ngồi đãi gió qua thềm
Đãi hương thấm vạt tóc mềm bay xa
Gạn tìm dư vị thật thà
Tôi ngồi pha một ấm trà mùa đông

Tôi ngồi đãi nhớ bên sông
Gửi người giặt áo cho chồng xa quê
Nghiêng tay đãi những cơn mê
Thả theo sông cả lời thề lênh đênh

Tôi ngồi đãi một bóng mình
Ngả trên thềm vắng lặng thinh cúi đầu
Hình như trời đổ mưa mau
Càng nhanh tay đãi càng đau bóng dài...

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Sòng nhậu đầu tiên ở bãi, không bến không bờ tức giang hồ thiệt thọ, đã phết cho tôi Tàn sau Minh để hóa một Minh Tàn... (NGUYỄN TRÍ)

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)