Thơ của Nguyễn Quang Hưng

Thứ Hai, 27/02/2023 10:43
 

Người phụ nữ gốm

Người phụ nữ nhỏ gầy
Thẫm như vùng bóng cây
Thẫm mái hiên nhà sàn chiều gay gắt

Tôi tưởng cơn gió cũng có thể thổi chị đi
Và tên chị lẫn vào cảnh vật khô khan này
Để rồi trôi qua như một việc thông thường

Có thể, chị cũng không nhớ đến điều đó
Người phụ nữ rụt rè một đời sống cao nguyên vắng vẻ
Mỗi lần khuất sau khung cửa tối
Lại hiện ra trên tay một bình gốm

Những bình bát không nung bày trong hiên nắng chiều
Kể về người phụ nữ ít nói
Chiếc bình trơn dáng bầu
Bình mẹ con đôi vòng hoa văn
Những bát và nắp còn vệt miết ngón tay
Chạm vào vừa mát vừa ấm

Chạm vào có tiếng nói
Có mắt dịu lành chăm chú trông xuống
Có da thô sạm nâu năm tháng
Đã thấm vào những khối đất
Thành một phần chai lọ bình bát

Người phụ nữ không nhớ về mình nhiều
Ngày mỗi ngày nặn thêm mình từ đất
Và bước vào sống trong những bình bát
Cùng những ai mang gốm ra đi.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)