Nhớ mẹ chiều đông
Chiều cuối năm con về thăm mẹ
Đi giữa nghĩa trang toả ngát hương trầm
Trời âm u, sương lạnh mù giăng
Nhớ dáng mẹ, bảy đông dài cách biệt
Nơi mẹ nằm hướng về quê ngoại
Từng ấp iu những mộng ước ngọt lành
Thuở hồn nhiên một thời thiếu nữ
Bao êm đềm e ấp tấm lòng xanh
Thế rồi mẹ về làm dâu đất khách
Bốn lần đẻ, bốn lần “sa” đắng đót
Có sinh mà không dưỡng, mẹ ơi
Bao đớn đau mang nặng phía con người
Mẹ giữ trọn phận dâu hiền vợ đảm
Có lẽ trời thương nên níu mẹ với đời
Cho con đến… rồi em con nữa
Gian khó tảo tần, ủ ấm những vành nôi
Rồi khôn lớn chúng con đi biền biệt
Mẹ đêm ngày vò võ ngóng trông
Dẫu không nói nhưng thẳm sâu con hiểu
Phúc đức cao dày mẹ dành tặng các con
Bảy năm chốn non bồng nước nhược
Mẹ vẫn theo chúng con đi giữa cuộc đời
Chiều cuối đông con lại về với mẹ
Giữa khói hương, con thấy mẹ đang cười.
VNQD