Thơ của Lê Thanh My

Chủ Nhật, 17/09/2023 14:31

Biển buồn

Khi nỗi buồn đan kín
cảm giác như có nhiều sợi chỉ luồn qua da
đi vào lồng ngực
em không dám thở bằng hơi thở chính mình
em khóc

Ngoài kia
mưa
hạt nước giống như kim xuyên qua màn trời
anh là mây
chắc không nhìn thấy
bận rộn của anh biến em thành con ốc
mượn hồn yêu

Tiếng chim gọi ngày
như gọi vào mênh mông
những hạt cát cuộn lấy nhau theo gió hóa thành cơn lốc
không hay mình tự rời xa

Chúng ta
trông giống những con cua bé tí ti trên cát
mãi xây
xây mãi
vẫn chưa xong ngôi nhà
chúng ám chỉ cho tất cả đều là dang dở.


Góc đợi

Anh trở về
đứng ngoài hiên
từng dãy bạc lơ phơ tựa hoàng hôn khói
trân trân buồn

Sao cứ nhìn mà không nói
hơi thở khác gì nhau mười năm
trái cấm
đã từ chua thành ngọt
vì ai mà vẫn âm thầm

Ngoài cửa có một vầng trăng mọc
ánh sáng ra đi từ ấy đến bây giờ.


Mấy khi mà mưa

Sụt sịt như em hờn dỗi
tháng sáu thắp không nổi vầng trăng
cây hoàng lan cúi mặt

Anh nhắc
mưa làm anh không tới được
lời đầu non chấp sao được cuối gành
trách làm gì một ngôi sao xanh

Em nhìn ra sân
bong bóng vỡ từng hồi
thì cứ giữ trong lòng điều chưa nói

Mây đen ngập ngụa
mấy khi mà
áo thời lạnh
chăn thời ấm
ánh mắt đi tìm sẽ gặp nhau ở đường viền chân trời.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)