Ngọn gió tự do
Hà Nội chuyển mùa
Hồ Tây vỡ từng sợi sóng
ánh đèn vàng đắp tấm chăn lụa mỏng
không thấy bóng sâm cầm
tìm gọi tên nhau
Anh gọi tên một chiều sâu
mùa đang vẽ dáng hình của gió
trần gian là quán trọ
nhưng bước chân mình đã kịp hẹn nhau
Em thấy bóng dáng của tự do
nơi cuối con đường nghìn trùng anh nói
nếu hạnh phúc là một viên sỏi nhỏ
em sẽ để sỏi đùa với tiếng sóng reo
Hồ Tây mở tim em thành nhiều ngăn
ngăn của nước
ngăn của gió
ngăn của những chiếc lá cuối mùa bơ vơ trú ngụ
ngăn của tán cọ dài nghiêng ngả nhớ mùa thu
Anh hãy mở thêm ngăn phía cuối sương mù
nơi ngọn gió tự do đang đứng đợi…
Nắng sông Hồng
Ai thả nhầm những vì sao đêm
vào nước sông Hồng
một trưa rất lạ
nắng lấp lánh mắt anh
cầu Long Biên ngắt một nhành kí ức
thả lên con tàu
chở thiên lý qua sông
Em mơ mình chân trần
đuổi theo chút nắng đầu đông
mùa lại càng xa thêm một lời anh kể
có phải em
là con vờ vờ lênh đênh dâu bể
cánh nhỏ muộn màng
không biết trú vào đâu sau một lần yêu
Buổi chiều hát sông Hồng
bài hát không tên về ngày xa mãi
một cánh vờ vờ bơ vơ sót lại
cuối chân cầu
màu sóng cũng phôi phai…
VNQD