Muối
Cõng muối lên rừng
cha tôi băng qua mùa khô
con đường khát nước
con vắt khát máu
dân công xanh xao vượt dốc
muối thấm mặn vai áo và co ngắn những quả đồi
sức người giãn ra như dòng suối cạn
li ri li ri
Ngày giáp hạt mắt sâu hơn đêm
cha tôi ngồi vấn thuốc kể chuyện Việt Minh
họ như tàu lá chuối
dẻo dịu đùm bọc
như cây kim như sợi chỉ ai có thì dùng ai không thì mượn
không thèm ăn gian ăn cắp
cha tôi bần cố gánh muối chạy thoăn thoắt
Bình dân học vụ đêm vui như hội
đuốc sáng đầy ngõ
tập đánh vần miệng uốn cong con chữ
tiếng mõ giục giòn
đêm tháng mười người thân lật chết
hầm hố máu khô quánh
những cơn mưa lạnh nối nhau
li ti li ti
Lâu rồi cha tôi không chuyện cũ
bè bạn theo mây
Quãng rừng ngất tuổi
hướng núi mờ xa
đôi chân mày trắng xát dải muối
bóng người đổ xuống
mặn đắng.
Vệt rừng
1.
Đôi khi quên cài then
chúng ta dễ dàng nhận ra tiếng va đập của cánh cửa
ngoài kia một khoảng trời đêm đầy gió
mơ hồ đoàn người lặng lẽ và trật tự
lưỡi lê gắn vào đầu súng đi trong ánh chớp bạc
vệt rừng đầy mắt hoa dại
tiếc gì thanh xuân
2.
Cơn gió tháng mười khẽ lăn qua kẽ ngực
mảnh đạn trở mình
thức đau lời máu
vệt rừng hoang vu đồng đội
vệt rừng ngôi nhà cửa chốt
vệt rừng đêm qua rượu say
và gió đã không mang lời thăm đến từng người
ngoài kia vẫn ám tối
3.
Đêm mơ hòa bình nòng súng thở ấm
em đã nói với tôi điều gì mai sau
cho lần rực rỡ đôi mươi
cho lần khuôn mặt đẹp
lần bầu trời có một ngôi sao duy nhất
đêm ấy hạnh phúc thoáng qua như ánh chớp bạc
và chúng ta yêu nhau trên đầu lưỡi lê
4.
Chỉ là đêm nay quên cài then
tôi nghe rất rõ tiếng va đập của cánh cửa mở
không là bầu trời
không là đêm tối
không cuộc hành quân
không lời thề ánh sao
chỉ là vệt rừng nơi linh hồn em đôi mươi đang cháy sáng.
Quê cũ
Có cơn mơ tiếng ngựa hí vang đồi
khuất một hoàng hôn trí nhớ
người đâu không về?
Điền thổ âm âm lời cuốc rựa
dây cương buông thõng nhánh sông gầy
gươm giáo lời hoen gỉ
người lẫm liệt xưa?
Bên mùa thu ngôi miếu cổ hanh hao
tha ma bờ bãi
khuất bóng chàm nâu
người đi bảy núi
áo cơm thưa dày?
Tiên tổ ông bà khuôn mặt những lư hương
vẽ vào hư không lời cấy cày
chiều ngã ba sông nước réo
tiếng ai như tiếng mẹ ta chị ta ới gọi
tảo tần vây thúng mủng
chợ ồn lên…
Cơn mơ mộ chí mềm như cỏ
những máu xương thinh lặng xếp hàng
đã thực một ta và dịch dã
thèm yên cương liệt lẫm để quay về.
VNQD