Chùm thơ của tác giả Trần Thế Vinh

Thứ Hai, 08/03/2021 00:29

Mảnh đất cuối đời

Đất nhà ta
cứ hẹp dần trong di cảo
phần cháu con, phần hương hỏa ông bà
đất không rộng thêm ra
nhưng cỏ cây cứ nảy mầm nhú mọc

Cuối đời tìm về gia tộc
núm đất này
có ba mẹ đùm bọc tấm thân con.

Lên thuyền tìm vọng cố hương

Làm chiếc thuyền nan lênh đênh
quá giang sông Tiền ta ra biển

Lướt trên mặt sông truyền thuyết
gom tàu dừa kết ghe đậu bến Ba Tri
Bãi Ngao ngọn gió mới rầm rì
vọng thức canh hồi. Đêm binh biến
chị Ba Định truyền tin: “Giặc đã đến nhà đàn bà cũng đánh”
dòng Hàm Luông giăng đầy nốp giáo
treo câu thơ “Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà”(1)
Cửa Ba Lai kín cọc áo bà ba
quấn khăn rằn nối dây kháng chiến
kết thành những bông hoa xứ biển

Đi bộ trên đường Đồng Khởi hôm nay
đâu vết tích Giồng Tre, Mỏ Cày
những cây cao xanh
ngày xưa sánh vai cùng dừa, đước
nay đã rủ ngọn cúi tìm cỏ mượt
mắt tre già đơm những trái hoa
nở trên mộ ông bà
cùng khói nhang vọng tưởng

Lần theo luồng rạch, kinh mương
nghe gió phần phật lá dừa reo sóng
con nước canh nguồn lần ra biển rộng
ta như chiếc lá cuối mùa tìm vọng cố hương.

--------
1. Thơ Nguyễn Đình Chiểu

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)