Chùm thơ của tác giả Phạm Thanh Khương

Thứ Bảy, 04/03/2017 00:21
Quy luật
 
Người ta luôn tin vào mặt trời
Nơi ánh sáng diệu kì và có lửa
Nơi sự sống bắt đầu
Nơi tình yêu nảy nở
 
Mặc ai tin nhưng lòng tôi không tin
Bởi sau ánh sáng là bóng đêm và sau lửa là tàn tro
Sự sống bắt đầu cũng là khởi nguyên cái chết
Và ngọn nguồn bất hạnh cũng từ đây
 
Tôi tin vào cỏ cây
Tin vào con người
Quy luật của muôn đời
Có bắt đầu có kết thúc
Như tôi vẫn hằng tin
Từ chân thực cuộc đời
Hạt lửa giấu mình trong tàn tro
Bay lên và cháy.


IMG 8035

Trước vọng phu
 
Về đi em, sương giá đã buông rồi
Đài dự báo gió mùa tăng cường lạnh
Con còn nhỏ em làm sao che chắn
Người ấy đi rồi không trở lại đâu
 
Người ấy đi rồi không trở lại đâu
Nước mắt đầy hồ theo sông về biển mặn
Quá khứ muốn đổi thay không thể nào khác được
Chỉ phía trước vẹn nguyên là của riêng em
 
Về đi em, con khóc đêm đêm
Cứa vào núi quất đau lòng người ngóng
Núi đã bạc sao em vẫn đứng
Chờ gì từ phía mù sương
 
Nhà dọn sạch mở cửa đợi em
Chiếc nôi ấm con đang chờ về ủ
Làm vọng phu một đời bão gió
Đắng cay nhân lên qua kiếp kiếp thêm buồn
 
Về đi em, con khát lắm tay ôm
Về đi em, mãi chờ gì đứng ngóng
Mái nhà ấm chờ em về ấm nóng
Sao vạn kiếp rồi vẫn bằn bặt tin duyên.

 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)