Chùm thơ của tác giả Nguyễn Quang Việt

Thứ Sáu, 10/05/2019 05:04
Mùa đã sưa(1)
 
Mùa đã về như sưa
Kí ức làm sao cũ
Con đường thênh thang ngút vàng những đụn hoa sưa li ti trải nắng
 
Lối đi nào qua hoa
Hoa khẽ khàng bóng rợp
Chiếc áo ngày xưa em mặc ngỡ ngàng bóng hoa
nghiêng dáng nắng
 
Anh đã hỏi một người quen về em
Dòng sông vẫn trôi không gặp lại bến em ngày cũ
Cả con đường thanh vắng cũng vời vợi tháng năm
 
Chúng ta đã đi qua những ga nhấp nhỏm thân tàu
Anh như con tàu mải miết đi tìm sân ga hoài niệm
Chỉ thấy dấu chân in hằn đường ray cũ kĩ neo một còi chiều vắng
 
Ngày đã trôi hun hút để thênh thang mùa về
Mới cũ thân quen hôm qua nay trầm tích.
-------
1. Một loại cây nở hoa vào mùa xuân.
 
Trắng
 
Thanh thoát xa xa hây hẩy từng mây
Cỏ giêng hai trải dài lên thong thả
Im vắng nghe hồ như tiếng gọi
 
Có lẽ nào buổi mai thức dậy
Nắng nhịp nhàng theo bước thân quen
Hàng cây cười đùa dâng sóng
Những sống lá chia màu xanh rất lạ
 
Có lẽ nào
Mỗi ngày, đi qua
Đuổi bắt trong ta
Ồn ào chia ảnh ảo
 
Cuộc sống những điều không thật
Lẽ nào em - cô gái ấy - là em
Lẽ nào ngày kia - em trở về - cơn gió
Anh nghĩ về khoảng trắng chia xa.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)