Mắt đêm
Ngoài kia mùa thơm tho
trong này mùa yếu đuối
sen hồ vàng nâu
chiều rơi sâu
gánh hàng rong rao xanh ngần hương cốm
Nhấm từng giọt thu khuya
hửng nồng ban mai mắt nắng
mường tượng chiều Long Biên sóng quấn chân cầu
nhớ nhà
nhấp ngụm trà shan tuyết
đáy mắt thì thầm mầm nụ hồi sinh
Ngủ đi
ngủ đi nào mắt ơi
đêm bệnh viện lối về dài hun hút
thương thân
thương người
thương tất bật ngược xuôi
Giường bên người mẹ trẻ
giật mình bóng tối
nghe tiếng rao khuya hoảng hốt huơ tay
và giường bên
cô bé mồ côi
chưa mơ dậy thì
chỉ kịp mong sáng mai này thấy mặt trời mọc
Bàn tay ngón vắn ngón dài
kẽ tay đêm đọng lại
nắng sớm mai kia móng nhỏ lại hồng xinh
Và
những cánh hồng mùa sinh
khoác linh hồn trắng
hé nụ cười mắt nắng bay đi.
Níu thu
Như thu vừa chạm ngõ
gió theo về hương cốm nếp non
nắng tháng chín len vàng lời hẹn
mây ngang trời vắt dải khăn voan
Thế rồi em mặc thu luồn rối tóc
hoa cúc xanh vừa chúm môi mùa
tách trà nâu sợi khói chiều thì trắng
vẽ bao điều chưa nói bay lên
Ta bối rối
thu dùng dằng nắng nhỏ
một đoá quỳnh vừa bừng thức đêm qua
muôn muốt trắng đang thầm nhắn nhủ
Hà Nội thu rồi
lời hẹn dậy hương
Bao say đắm
nên thu còn ở lại
với lâng lâng một nụ đêm xa…
VNQD