Thơ của Nguyễn Thị Ngọc Hà

Thứ Ba, 18/04/2023 10:49

Không chịu cũ
Tưởng nhớ mùa xuân năm 1979

Những trẻ trai đã hoá ngàn mây trắng
chỉ hương hồi hương quế ngát về em
mơ ánh mắt nụ cười tỏa nắng
mơ bước chân khuất dọc đường biên

Ngày luôn mới
nhớ thương không chịu cũ
giọt mắt trời còn đọng giọt giữa xuân
đại ngàn đã xanh lên từ quá khứ
mà vùng đau vẫn trỗi dậy không ngừng

Nao triền dốc
mong manh em áo gió
lên Tam Thanh chay tịnh tiếng chuông chùa
ảo ảnh bời bời khói nhang mờ tỏ
khoảng cách vô hình biết mấy trùng xa

Dưới phẳng lặng dòng sông chảy ngược
hỏi nỗi đau hóa đá có mòn.

Mẹ chồng

Con về làm dâu của mẹ
chén cơm đã mặn còn cay
nước mắt ứa ra từng giọt
thấm vào con trọn mỗi ngày

Một vùng mưa dầm nắng lửa
cháy lụi tận hạt lúa non
giong thuyền vượt trên cả lũ
ra sông mẹ vớt mất còn

Mùa khê dẻo tay sàng sẩy
thóc lép quặn bóng gieo neo
rơm gầy khó đan thành chổi
nên đâu quét nổi đói nghèo

Lớn cùng tương cà mắm nhút
bát đũa thầm lặng sắn khoai
trong đức dịu hiền của mẹ
chồng con đã trở nên người

Nay mẹ khoác phong phanh gió
bóng nước nghiêng hình ngang sông
mái chèo thời mẹ rẽ sóng
vẫn nguyên một vệt giữa dòng.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)

Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Sòng nhậu đầu tiên ở bãi, không bến không bờ tức giang hồ thiệt thọ, đã phết cho tôi Tàn sau Minh để hóa một Minh Tàn... (NGUYỄN TRÍ)

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)