Thơ của Du An

Thứ Ba, 11/04/2023 09:40

Đá và người vùng biên

Đá và người
Hai chủ nhân cùng ít nói
Trùng trùng bên trời
Lặng lẽ vùng biên sớm tối

Ngày thời gian không nhớ nổi
Đất cha ông đá mọc giữ gìn
Là chông, là đạn, là khẳng định
Đất đai chủ quyền niềm tin

Tường thành vách đá cao ngất
Tiếng hú gọi âm âm núi rừng
Như lòng đất truyền lệnh
Như tổ tiên hiệu triệu

Ngày mùa nối mùa xanh vàng xanh vàng
Đá biết tự mình gọn ghẽ
Đón ủ những gùi đất
Gọi những giọt sương, hạt mưa

Ngày đường biên ngày đêm ngày đêm
Rừng tiếng chim, đá im lìm nghe ngóng
Những họng súng, những đôi mắt
Dõi dõi sâu phía thẳm đen

Ngày xưa đến ngày nay
Những bàn chân cất bước
Phía trước phía sau xung quanh
Lơ là là đá sắc.


Đêm xuân sang

Đằm đằm ngọt ngọt rét chung
Hai đứa ở vùng cao… cao nhất
Nhịp nhịp sương nghe trong vắt
Tiếng yêu ấm áp màn đêm

Em ở chỗ hết lối mòn
Vách đá dựng lên chắn gió
Lớp học đường sương mờ tỏ
Từng lời giảng gọi nắng lên

Anh nơi tận cùng đường biên
Tháng ngày giữ ấm cột mốc
Áo bông căng cùng gió thốc
Vó ngựa khua nóng rừng đêm

Chào mào sớm nay líu lo
Sáng bạch gà rừng vẫn gáy
Xuân sang từ khi nào vậy
Chào mừng biên cương một đôi.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)

Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Sòng nhậu đầu tiên ở bãi, không bến không bờ tức giang hồ thiệt thọ, đã phết cho tôi Tàn sau Minh để hóa một Minh Tàn... (NGUYỄN TRÍ)

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)