Thơ của Hà Kim Quy

Thứ Ba, 07/01/2025 19:42
Người đàn bà tự hát ru hằng đêm
Kính tặng người chị của tôi
 
Người đàn bà trong căn phòng mùa đông
đêm nào cũng là đêm tháng mười
chị thức ru ngọn đèn leo lét
lời ru của tuổi hai mươi
có cô gái nhà quê trong trắng, xinh tươi
bỡ ngỡ sang nhà người làm vợ...
 
Ngày tháng mười chưa hát đã vội đêm
anh ấy ra đi sau lời từ biệt
để lại câu nói chờ đứa con nối dõi
chị mơ màng
Tô Thị dẫu ngàn năm hóa đá
vẫn có con bồng...
 
Ngày tháng mười chưa hát đã vội đêm
đất nước hòa bình
chị vẫn ra ngóng vào trông
chiếc ba lô cũ lặn lội đường xa về thay chồng chị
căn phòng khen khét mùi bom cháy
lẫn tiếng nước mắt, hời ru
 
Đêm tháng mười bây giờ không có tiếng ru
đèn cụt bấc
cạn dầu
chị đứng lên
đổ dầu, thay bấc mới
dẫu bóng tối chẳng ra khỏi ngôi nhà
đêm bây giờ không có tiếng ru...
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)