Cọn nước
Nỗi niềm rong rêu phủ dụ
cọn nước quay quay lặng thinh
suối chảy xước trầy lòng đá
con nai nghi ngại bóng mình
Lốc cốc chùm chùm lục lạc
vạt chiều rụng thẫm hàng cây
núi cô dâu la đà voan nắng
mong mỏi gì, cọn nước chậm quay?
Người giặt mái tóc dài tung bọt trắng
lúa trổ ra ngàn đôi mắt lén nhìn
ta bỗng muốn hóa cánh đồng mùa hạ
ngấn bùn hôn gót chân tiên
Bởi mê những lời róc rách
trái tim cọn nước đập vòng
bởi chê ruộng nghèo, đất đói
cầu piêu người bắc cong cong
Ai tết cỏ hẹn thề bên suối
suối bất kham đổi khúc thay dòng
cọn nước một đời cả tin
mục năm ruỗng tháng lỡ thì...
Giấc khói
Vân gốm thức cùng trà
Nậm Rốm nghiêng giấc khói
chiều chuỗi chuỗi gieo hoa ngõ khuất
gót giày khua lá hát âm thầm
Tiếng sáo như sợi dây
buộc vào ta chân trời tưởng tượng
nơi cánh ban rụng xuống tuổi thơ
kí ức còn nguyên vệt nhớ
Ai cứa rách đám mây
hoài niệm ấy, mưa tự mình làm ướt
chỉ cỏ biết lắng nghe
chữa lành dải khăn piêu sứt chỉ
Hẹn thề một mai men dọc dấu ngày
hái búp đời sao thành vị đắng
áo ta phơi rét tháng ba
người lén gỡ sợi phùn đan lại
Ta soi vào đáy trà chiều
chuyện cũ đầy
hoàng hôn vừa cạn...
VNQD