Chùm thơ của tác giả Châu La Việt

Thứ Tư, 22/05/2019 16:26

CHÂU LA VIỆT
Mẹ...

Mẹ đã đi suốt một dải Trường Sơn
Tuổi mười lăm mái tóc xanh con gái
Dép cao su và nắng mưa dầu dãi
Chim bắt cô ơi sao níu áo mẹ ta

Ấy là lúc mẹ đi trong rừng già
Ấy là lúc mẹ băng qua đỉnh núi
Ừ thì bắt cô ơi chim cứ gọi
Hỡi con chim rừng làm bạn đường xa...

Cô nữ sinh Đồng Khánh tuổi hoa
Cùng bạn bè lên đường đánh giặc
Người tiếp đạn tải lương, người cáng thương liên lạc
Người lên đường với khúc hát trên môi

Những đêm tối trời
Tiếng hát mẹ vẫn đi cùng chiến sĩ
Đánh trận rồi lại thắp lên ngọn lửa
Mẹ hát trong tiếng tay vỗ anh em...

Hát rằng Bình Trị Thiên khói lửa đứng lên
Hát rằng Đêm trăng thanh có một cô sơn nữ
Hát rằng Kháng chiến còn trường kì còn rất nhiều gian khổ
Muôn ghềnh thác dựng lên nhắc ai chớ sờn lòng

Tiếng hát giục những đoàn quân xông lên
Tiếng hát giục hiến dâng vì đất nước
Tổ quốc ơi! Vì Người tôi ca hát
Trong gian lao, trong đau khổ cất lên

Tiếng hát ngày ấy mãi sau này con theo
Những đêm mẹ vượt đèo qua tầm pháo giặc
Những hiểm nguy chực chờ, những cung đường rách nát
Những lửa cháy bom rơi, những sương gió đường dài
Giọng cao hơn khi ăn ngọn tàu bay
Tay ấm hơn trong bàn tay chiến sĩ

Ôi! Tiếng hát cất lên từ lòng mẹ
Cùng con đi trên suốt nẻo đường đời.

Những tiếng đàn
vang suốt tuổi hai mươi

Tặng Kiều Minh, Vũ Huy Tiến, Lưu Quang Minh


Tôi đã nghe hồi hộp giữa rừng Lào
Sau những ngón tay bạn
Những điệu nhạc khát khao

Như không có, không có
Ngoài kia là bom nổ
Chỉ tiếng nhạc chiều cháy đỏ hoàng hôn

Cái chết rập rình, cái chết kề bên
Bỗng bất chợt là mùi hương hoa sữa
Tiếng đàn bạn như mang vào đất lửa
Hoa sữa ơi, em còn nhớ tôi không?

Tôi đã đi qua những cánh rừng
Nhiều tiếng bom và nhiều cơn giá lạnh
Nhiều khi cứ mong làm một cánh chuồn
Dọc bờ suối với rất nhiều nắng ấm

Bạn đã đến như một sự tốt lành
Đến với rừng và rừng bỗng dậy xanh

Bạn đem hoa đến trồng lên đất
Dù chỉ bông cúc dại hay buồn
Bạn đem đến mùi hoa sữa phố phường
Dù chỉ mong manh như nỗi nhớ

Bạn đến như một tia chớp lóe
Rồi lại ra đi - đàn nặng trĩu sau vai
Cuộc đời bao vực thẳm sông dài
Bao mặt trận bao cánh rừng chờ bạn

Bạn đi - hun hút đèo cao gió
Tôi nhớ bạn lang thang giữa nẻo rừng
Những gương mặt giấu đi những u buồn
Nhớ tia nắng bạn vừa mang đi mất

Tôi lại ngồi một mình tự hát
Đạn và bom, cái chết ở kề bên
Bài hát về một ngày sẽ không còn bom đạn
Ta lại về với hoa sữa và em

Ta lại về với hoa sữa và em
Ôi tiếng đàn vọng từ nơi xa lắm
Có thể từ tuổi thơ, có thể từ mặt trận
Những tiếng đàn vang suốt tuổi hai mươi.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Đồng đội là nguyên mẫu trong các sáng tác của tôi

Có nhân vật chỉ là dáng dấp của nguyên mẫu, có nhân vật là nguyên mẫu đã sống và chiến đấu cùng tôi, suốt những năm tháng ở rừng... (VŨ NGỌC THƯ)