DƯƠNG THẮNG
Chăm cha nằm viện
Con ngồi đếm giọt truyền rơi
Sương mờ bảng lảng ngoài trời gió thưa
Chỉ vài canh nữa giao thừa
Mà cha lịm giấc vẫn chưa trở về
Li bì những đợt hôn mê
Tóc cha bạc cả lối về chiêm bao
Vai mòn im ắng gầy hao
Tay chìm nổi giọt máu nào đọng đen
Ngày ngày ven nối chùng ven
Xanh gân mỏng mảnh đã men mạch đời
Tuổi già nằm đó buồn vơi
Miên man có nhớ những lời rất xưa
Mắt trầm bao vệt nắng mưa
Da nhăn nheo kẽ thiếu thừa rạn sâu
Nghe từ đồng vọng đêm thâu
Con mong cha đợi phép màu hồi sinh
Giường bên cũng những lặng thinh
Vui buồn cảnh ngộ bình sinh cuộc người
Cha quờ không nói thành lời
Giật mình con rớm giọt rơi khóe tràn
Bấy giờ mới hiểu gian nan
Níu cha ở lại muộn màng bên con
Ngoài trời chiếc lá cuối cùng
Run run phấp phỏng lối thường người qua...
PHAN VĂN CHƯƠNG
Sông chữRừng đước hay mái tóc em
bay dài phía biển
mười ngón chân ngập mặn
mùi quê mướt mát thịt da
cò trắng
mây trắng Tạm biệt Năm Căn biền biệt anh đi
ngày ấy đương độ xuân thì
búp tay cánh sen
nở
sông mắt
chớp sáng hàng mi
Sóng gửi nụ hôn lên bờ bãi
sóng quấn ngang lưng em mềm mại
anh gửi lời anh theo gió
Dấu chân đước năm trước
viết những dòng phù sa
sông chữ
anh tìm em
trắng dã mái đầu
Hình như người ấy đã về bên nớ
anh
một mình
lặng lẽ
qua sông.
VNQD