Ngôi nhà gió
Bất chợt em trong ý nghĩ tàn phai
anh vẽ ra con đường không biên giới
rồi em đi
và đi
Không có con đường nào tới đích...
không có anh trong vàng thu làm sao chiếc lá có thể rơi
mà không vang ca
bài hát của thiên nhiên mẫn tuệ
Anh là con đường em đi
những bước chân bên ngực trái
sóng biển sẽ xóa vết lăn của vầng trăng viễn xứ
không còn in hằn lên tiếng gọi nghìn sau
Em đi chiếc lá và bầu trời
gối đầu lên hơi thở
sợi tóc vờ quấn quít chân mây
để bất tận không còn phân định
đâu là chia li đâu là sum họp
Ôi con đường
như ý nghĩ
khi anh ngồi nghe quán vắng hỏi han
sự trống lặng gầm gào kí ức trinh nguyên
chiếc tổ chim có thể nuôi dưỡng bầu trời
chỉ cần không gian vỗ cánh là thời gian bay đi
Nơi anh ngồi chưa hề có
và ngôi nhà không để lại gì ngoài những gợn heo may.
Đàn bò vàng
Trở về con đường
nơi tôi đã đi qua tuổi mình
tìm bóng cũ...
Gió đã thổi bay vụng dại lâu rồi
sao vẫn còn dấu chân chưa nỡ xóa
vài người qua đường lơ đãng
họ đi như đám mây
họ tan như vệt khói
chẳng để lại gì ngoài mùi cỏ cây
Run rẩy mà chưa cất cánh nổi
đó, chú bọ rầy trên hoa mè bịn rịn
nó nghĩ về đôi chân dính mật
bay trong làn âm thanh rè rè phun đầy mưa bụi
Con đường bỗng lạ lùng
không một tiếng động
báo hiệu sắp có người đi qua mà bàn chân chưa bước
tôi biến thành khúc gỗ
người ta đã cưa bóng mát
Chỉ còn cô bé áo đỏ đạp xe qua vùng kí ức
đôi bánh xe quay chầm chậm chiếu lại đoạn phim mà đàn bò vàng chưa thấy bước ra....
VNQD