Chùm thơ dự thi của tác giả Lữ Hồng

Thứ Năm, 04/08/2022 10:47

Phía trong thành phố

Thành phố đã quen tiếng lọc cọc cộ xe
Mẹ kịp buổi chợ đò
Trong sương
Tiếng rao ba mươi năm nghe vẫn lạ
Cái lạnh lửng lơ
Chiếc mền bông không bao giờ đủ ấm
Cho ta rúc mình
Như lòng mẹ khi rời bậc cửa

Phố quanh đồi
Tảng sáng những vầng mây chì xám
Bầu trời không còn ngôi sao chiếu mệnh đêm qua
Ta gõ mấy dòng cho buổi sớm đầu tiên
Như cổ tích rã rời tiếng chuông ngày hội
Không có gì là thật
Hơn nỗi tê cóng lúc mẹ trở về

Phía trong thành phố
Có những giọt nước mắt rượu vang
Ép ra từ hai quả sim rừng
Vì không đủ tuổi để hiểu về mẹ và tiếng rao sương
Nên để rơi giọt thủy tinh màu đỏ

Chiếc võng mẹ nằm
Chiếc võng trần gian hai đầu trũng gió
Căn bếp vài giá đỡ
Và một bữa cơm chiều cứu rỗi
Những ngày ta như thác mùa khô...

Ngày mai

Rồi cơn sốt kịp hiền lành
Trên da
Những tế bào mang đầy bí ẩn
Vi rút bắt đầu cô độc
Run rẩy thác mình

Sẽ quên thôi
Dãy số lạnh như băng
Như kẻ ra đi gửi mộ phần cho người ở lại
Khi hoàng hôn nhen lửa
Ta cúi đầu
Chờ ngắm những vì sao

Hai tư tiếng hiểu phận mình
Hai tư tiếng lênh đênh
Gật gù nhớ một chuyến đi
Ta bỗng già trong tưởng tượng.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)

Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Nguyên mẫu nhân vật Năm Thao, Năm Lựu Đạn trong "Hoa xương rồng"

Sòng nhậu đầu tiên ở bãi, không bến không bờ tức giang hồ thiệt thọ, đã phết cho tôi Tàn sau Minh để hóa một Minh Tàn... (NGUYỄN TRÍ)

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)