Chùm thơ của tác giả Trần Ngọc Mỹ

Thứ Bảy, 11/05/2019 05:07

Vắng con

Bầy chim sẻ vẫn thản nhiên
hót ca tụng bầu trời tự do của chúng
mơ hồ tiếng con ngọng nghịu trong vườn hoa sứ
tình yêu sẽ xua mưa gọi nắng trở về
mẹ nín thở lắng nghe
và giật mình nhìn ra
thiếu bàn chân bé xinh vườn đầy cỏ mọc

Không thể nào diễn đạt được nỗi nhớ
ô cửa kính mưa lay
dụi vào mắt mẹ dằng dặc gió thổi
vắng con rỗng cửa nhà mình

Khoảnh khắc thinh lặng này
làm sao trút khỏi lồng ngực
buồn có thể hóa mây tan
gương mặt đẹp đẽ hồn nhiên
mẹ đang cố gắng ghi lại màu con trong trẻo

Con ơi cuốn từ điển
thiếu hụt từ cho mẹ!

Lúc này

Buổi sáng rêu xanh
trầm tư khỏa lên mặt phố
tôi ngồi lặng im nghe sông thở
muôn tiếng vọng sâu ngực mình

Màu sơn bàng bạc gió pha
mui thuyền đọng bao nhiêu sóng
thời gian là mũi tên thầm lặng
xuyên qua những tán lá bàng

Tìm đâu một chốn rong chơi
bên này sông, bên kia tòa nhà mọc lên vun vút
tội nghiệp bước chân hẫng hụt
lạc lẫm giữa dòng người

Buổi sáng thiếu vắng nụ cười
muối mặn pha trộn hơi thở
thôi, cuộc đời có gì cám dỗ
bao tháng ngày nổi nênh
đi qua hết mùa đông
những cánh chim lại quay về với tổ
bởi mặt trời luôn mọc lên ở đó
và chìm đi từ phía xa nào.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)