VNQĐ kết nối  Tư liệu VNQĐ

Balalaica - cũng cổ được chứ sao (Hoàng Thụy Lâm)

Thứ Tư, 13/08/2014 06:56

Với Marian, một người đồng nghiệp, một người bạn Nga, nhà thơ Thanh Tịnh rất quý mến. Trái lại, Marian cũng rất quý nhà thơ lão thành Việt Nam. Những lúc ở xa ông thường thư từ thăm hỏi, khi đến Việt Nam bao giờ ông cũng bớt chút thời gian eo hẹp ghé thăm người bạn thơ xứ Á-Đông và trao cho ông khi thì cuốn sách, tờ báo, lúc thì bao thuốc lá Nga làm kỷ niệm. Biết Thanh Tịnh có thú chơi đồ cổ, lại biết trân trọng những kỷ niệm gửi từ xa tới, Marian một lần đem theo cây đàn Balalaica tới tặng. Thanh Tịnh treo cây đàn Nga một cách rất trang trọng bên những đĩa Trung Hoa, rồng ngựa đời Lý, đời Trần... Thấy vậy có người hỏi:

-Thưa bác, sao lại treo cây đàn ở chỗ ấy? Chỗ ấy là những vật cổ cơ mà.

Thanh Tịnh vừa đứng lên sửa lại cây đàn cho ngay ngắn vừa nói:

- Balalaica cũng là cổ chứ sao

- Sao ạ?

- Bởi vì tất cả do người chơi quan niệm thôi. Người ta có câu: Nhất dáng, nhì men, tam nguyên, mình thêm câu tứ hiếm. Balalaica thuộc loại tứ hiếm. Hỏi rằng cả Hà Nội này ai có Balalaica không? Thế nên cũng là cổ được chớ sao!

 

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)