Chùm thơ dự thi của tác giả Trương Thị Bách Mỵ

Thứ Năm, 20/10/2022 08:50

Trở về

Những hoa văn trên chiếc khăn quy ước ngày trở về
Nơi huyết quản tiếng gọi xa xăm
Chiếc cổ tôi như con rắn ngóc đầu vào khoảng trống
Những mùa trăng quấn quanh cối đá
Những mùa trăng vườn tược, lụa tơ
Bước chân lon ton dầu rái, nước chè
Cha trát lên chuyến đi xa màu thời gian bao buổi chiều tà
Một lần mẹ tôi ngoái lại bến sông rơi vãi đôi phần nước mắt

Trái đất đang quay nhanh hơn
Nhịp ginăng(1), paranưng(2) giữ bước chân chậm lại
Mặt trời soi bụi đường về hướng tây
Hành trình lưu dấu và lẩn khuất
Nơi ấy thánh đường rưng rưng nước mắt
Nỗi im lặng của những viên gạch được đặt tên tuổi thọ
Cả mặt trăng, rêu và cỏ dại
Mọc vào bên trong đổ vỡ hình hài

Nơi ấy thánh đường là những đôi mắt trùm kín
Những bàn tay trỉa ánh sáng vào mênh mông quên lãng
Người thiếu nữ dáng cong như lụa
Trong không gian dìu dắt hương trầm

Người thiếu nữ đội dòng sông trong chiều mưa bay
Bến Đò Tơ mùa tằm ăn rỗi
Những giọt nước nguồn cơn mát ngọt
Bỗng lợ đi trên giọng hát: Xa rồi!

Bức tranh trên tường đóng khung gam màu thế kỉ
Những mùa hè thức dậy đội thúng và đội nước
Những bàn chân thức dậy con đường
Chạm vào những hoa văn bàn tay
Người thiếu nữ xoè một chiếc khăn
Người thiếu nữ xoè một khoảng cách
Người thiếu nữ với giọng nói của gốm

Con đường mòn theo tiếng kèn saranai(3)
Nắng giặt lụa bờ sông
Trên những chiếc khăn đội đầu lúc lắc
Cha tôi đọc những câu thần chú về sự bất động của thời gian
Sợi tơ kéo dài bước chân mùa choàng lên phế tích.

--------
1,2. Nhạc cụ truyền thống dạng trống của người Chăm.
3. Kèn có chức năng mở đầu cho mỗi điệu thức hay chuyển từ điệu này sang điệu khác trong lễ hội của người Chăm.

Hoa chămpa

Những chùm hoa nở trên con đường La Mã
Tiếng kèn gió lùa những giấc mộng già nua
Trâu nước rùng roàng bước đi trên đá sỏi
Rất nhiều đôi mắt không biết nhìn vào đâu đang treo trên vách tối
Tôi từng ở nơi này
Tiếng quả rụng điểm mùa
Tiếng chim kêu điểm mùa
Tiếng mây trôi điểm dòng cảm xúc
Những dáng ngồi lặng im điểm bạc

Bàn tay nâng mặt trời
Con đường trò chuyện với dấu chân cổ kính
Những người không nhớ tên mình chạy quanh mặt đất
Những người không hiểu đời mình chạy theo sông dài
Thấy mênh mang biển rộng
Cái dang tay chi phối những mái nhà

Trên những con đường La Mã
Trăng sáng trên những chiếc rễ cây ngủ yên
Trăng sáng trong những hầm mộ
Trăng sáng trên những tay chèo giả lả

Rượu ứa ra từ hốc mắt
Những chiều vàng mưa ướp những tiếng cười
Rượu chảy ra từ tóc
Cây đàn ghi ta rải một giai điệu đồng quê lên cột đèn đứt bóng

Trên những con đường La Mã
Lời ru của mẹ vang từ núi nọ
Chiếc thuyền trong cơn bão tố
Lửa gần thức dậy trong cơn nước xa.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)