Chùm thơ dự thi của tác giả Lương Định

Thứ Bảy, 11/09/2021 00:04

Xuân thì

Trăng mở lòng thung, trời thả gió
Đêm nhuộm chàm dãy núi biên cương
Nhạc ngựa gõ đèo gieo lục lạc
Dập dìu đêm hội mấy mường qua

Nghiêng đồi ché rượu cong cần vít
Trời nở vạn sao, đất giục hoa
Vòng xòe nối mở bao sơn nữ
Men hồng lên má phấn son thoa

Nhịp xòe say lướt êm nhung cỏ
Phía nào ta ngã cũng lòng em
Khèn như ai bỏ bùa mê ấy
Vi vút hồn ta lúc nhạc lên

Chín chục đêm ngày mà chớp mắt
Mùa nhạc xuân thì mở mấy khi
Ta sợ già trước câu em hát
Lộc trời mang đến… vội đem đi!


Với mẹ Củ Chi

Tôi về Đất Thép - Củ Chi
Ruộng vườn ngăn ngắt sau khi mưa hè
Thềm rêu một chiếc chõng tre
Mẹ ngồi đau đáu hướng về đầu thôn

Như ngày nào tiễn chồng con
Mấy mươi năm mẹ vẫn còn chờ trông
Cầm tay mẹ, muối xát lòng
Tôi rưng rưng trước những vòng khói nhang

Mắt mờ giọng thật khẽ khàng
Nghẹn ngào mẹ khấn, bàng hoàng tôi nghe
Lời mẹ thực lời mẹ mê
Gọi chồng con nhẹ bước về đêm đêm

Mẹ rằng: “Trời thấu nỗi niềm
Thì cho mẹ sống dài thêm đợi chờ
Cho dù cát bụi hư vô
Mẹ tin hồn vía có thờ có thiêng”

Từng đêm vườn rụng sầu riêng
Quạnh hiu mẹ thức nhang thiêng khói vòng...

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)