Đêm họa mi
Đến cùng giấc mơ
đêm chập chờn
sao hạt sương im lặng
đêm nói gì
khi ánh ngày chìm dần vào bóng tối
khi tiếng còi tàu giục giã chiêm bao
Se se lạnh
đêm nay ngôi sao cũng lạnh
lam lũ Long Biên bờ bãi mùa người
Tàu vẫn chạy đường ray trên sóng
sông vẫn thức, toa chạm vào kí ức
gối đầu lên bóng tối, cùng dửng dưng, ai ngủ
họ có lấp đầy nhau những chống chếnh hôm nay
Sông mặc khải
ai đến từ sương khói
thắp chữ độc hành đọc trăng nơi bến gió
trăng soi sáng cả hai bờ kí tự
thao thức giữa lở bồi linh cảm viết lên sông
Chạm vào gió, chạm chuông mùa đồng vọng
mơ gặp biển, gặp xa xanh của sóng
gặp cuộc hành quân qua cây cầu thế kỉ
gặp cuộc hành hương đi về trong nỗi nhớ
bụi vẫn mịn, đêm mơ hồ biến thể
nhịp thời gian nối hai bờ hư thực
đất sáng bóng mùa, hoa cúc và em
Tàu vẫn chạy trong giấc sen xào xạc
trong ánh sao sa cát lở phía đầu nguồn
tàu vẫn chạy dùng dằng toa năm tháng
chuyện đường dài có ai quên ga xép
bao đồ đạc dồn ta vào chật hẹp
mở lại chân trời cho âm tính bay đêm
Đi và đến
bao ga đời chộn rộn
trăng cứ trôi, thơ đợi ở ga nào
Đi và đến
buồn vui sương khói
đã hẹn với ban mai, hoa lặng lẽ lên đường
Bên ô cửa tháng mười
gót phù sa áo lộng
sông Hồng của hương bùn bóng ai nơi đồng bãi
những gánh hoa đêm cúc họa mi dẫn dụ
gió rắc sao lên sông
sóng tràn vào đêm trắng
Đêm chập chờn giữa hoa và gió
cúc sáng lặng thầm mơ giấc họa mi.
Khoảng lặng miền Trung
Bộ quân phục bạc mòn treo vào khuất lấp
chiếc nạng gỗ lặng im
quán không mùa
Trong chạng vạng
ta nghĩ gì về ánh sáng
mặt trời ở đây cũng chói lọi khác thường
Nơi đất gió
vách thời gian vọng lại
khoảng lặng vô danh
chuyện kể trước bàn thờ
Hoàng hôn đỏ thấm vào cát trắng
khói nhang thơm vấn vít tro tàn
bao lặng lẽ thấm vào hoa và đất
thấm dấu chân người vẫn hướng xa khơi
Uống đi em
bát chè xanh của gió
bỗng mát lành thấm thía phía không quên
năm tháng lại chập chờn theo cánh võng
gió cồn cào sinh lộ nhân gian
Áo thời gian đẫm mồ hôi của biển
trong hối hả phôi pha
dừng lại phía con người.
VNQD