Thứ Tư, 08/02/2017 00:16

VNQĐ giới thiệu: Thơ Trần Ngọc Mỹ

Mẹ treo lại mặt trời buổi sớm/ cho nắng khua khoắng mọi ngóc ngách căn phòng/ những hạt nắng ấm/ những hạt nắng mới tinh/ hôn lên từng đồ chơi con cưng nựng
IMG 7947
TRẦN NGỌC MỸ
Sinh ngày: 18/2/1985
Quê: Hải Dương
Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng
Hội viên Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật Hải Phòng
Tác phẩm đã xuất bản:
Khát những mùa yêu, Nxb Hội Nhà văn
Ban mai của bé, Nxb Hội Nhà văn


Dọn phòng cho con
 
Mẹ treo lại mặt trời buổi sớm
cho nắng khua khoắng mọi ngóc ngách căn phòng
những hạt nắng ấm
những hạt nắng mới tinh
hôn lên từng đồ chơi con cưng nựng
 
Mẹ kì cọ hạt bụi năm tháng
mong chỗ nào con chạm vào cũng sạch sẽ thơm tho
bầu trời hát ru ngày mới lên xanh
nhựa sống chảy thân cây róc rách
lũ chim quên mình trong tiếng hót
mẹ muốn nhận tất cả về lòng tay
và trao cho con, cô công chúa nhỏ
 
Mẹ ghi ý nghĩ đầy kín ô cửa
chờ gió mang chúng đến mọi nơi
ý nghĩ thành chồi non. Ý nghĩ nở hoa
ý nghĩ theo bước chân con khôn lớn
 
Kia đám mây ngang qua che bớt phần ánh sáng
mẹ vội vã thu rèm buộc lại gọn gàng hơn
một chiếc bàn, một chiếc ghế, một chiếc giường thẳng nếp
                                                                              gối chăn
giá sách nghiêm trang không động đậy
còn điều gì thiêu thiếu ấy
mẹ lật đi lật lại
                         căn phòng con vẫn vắng
gió thổi vào nỗi nhớ bâng khuâng.

me con


Hoa trên núi
 
Tĩnh lặng nở và thơm vào xa vắng
người về đây, nhờ hoa soi bóng
người về đây, cúi rạp trước cánh hoa mỏng manh nhưng
                                                                                đầy tràn nhựa sống
chỉ còn yêu thương đến vô cùng
 
Anh thân yêu, anh có thấy màu tím ấy lạ lùng?
em mỉm cười bâng khuâng mắt nắng
mây im lặng trôi giữa khoảng trời thanh vắng
những con đường giăng khói mơ màng
 
Ánh sáng soi vào em tìm một phần lãng quên
kí ức hiện lên như cánh cửa mở ra điều bí mật
ánh sáng ấy là anh. Giấc mơ đẹp đẽ thời thiếu nữ phảng phất
em nâng trên tay ảo ảnh cuối cùng
 
Hoa cõng mặt trời trên lưng
nở hết mình giữa hoang vu thăm thẳm
 
giá mà em được là hoa
anh - vầng mặt trời kiêu hãnh
cơn gió thổi day dứt màu tím
em thả lên trời ý nghĩ bay đi…

em be
 

Em bé H’mong
 
Tuổi thơ tôi nhẹ gió
rong ruổi cánh diều tít tắp chân mây
cánh tay cha là bầu trời dịu mát
bên mẹ ru lời biển hát đong đầy
 
Tôi ngồi đây
ngơ ngác
sấp ngửa ngày đêm cùng đỉnh thác
em cõng củi cháy nắng
da lấm lem đất núi bản mình
đôi chân miết mải mưu sinh
những ngón chai sạn bấm bầm đá sỏi
giọng líu lo không mệt mỏi
“mua cho con, mua cho con, mua cho con…”
 
Em bé H’mong
thay cha oằn lưng địu
thay mẹ ngực ấm vỗ về
đuổi theo tuổi thơ
tiếng chim gọi hồn nhiên hót trên đồi cỏ
vẫn nụ cười như thiên thần
đậu ở môi em
 
Tôi ngồi đây ngắm khuôn mặt chưa quen
lội ngược nửa chừng về tuổi thơ chân đất
em bé H’mong
ánh nhìn cứa nỗi buồn rất thực.