Chủ Nhật, 20/10/2019 09:34

VNQĐ giới thiệu: thơ Đông Hà

Người đi Sơn Tây hỏi ta buồn chi?/ biết trả lời sao/ ta đâu có buồn gì/ Sông Đáy không nhanh đời ta không chậm

ĐÔNG HÀ

Sinh năm 1976 tại Quảng Bình, lớn lên ở Quảng Trị, hiện đang sống và dạy học ở Huế.
Đã xuất bản: Thơ Đá (1999), Mưa kim cương (2004), Người đàn bà che mặt (2010), Đi ngược đám đông (2014).
“Như một cách bày tỏ tình cảm của mình đối với đời sống xung quanh. Đến bây giờ vẫn vậy. Tôi làm thơ như trò chuyện với chính mình. Thơ giúp tôi nói được những điều mà ngày thường tôi không nói được hoặc không biết nói với ai”.

Sơn Tây

Người đi Sơn Tây hỏi ta buồn chi?
biết trả lời sao
ta đâu có buồn gì

Sông Đáy không nhanh đời ta không chậm
trăng rơi thôn Đoài người đợi phía thôn Đông
người đi Sơn Tây hỏi ta buồn không
mắt bạch hạc bay về nơi xứ hạnh
ta nhớ làm gì những chuyện đã xa

Lúa đã vàng em cũng lấy chồng đi
đừng hỏi thêm vài bâng quơ ngày cũ
này nhan sắc ướt thềm trăng khói phủ
chinh chiến qua rồi cánh nhạn cố quy lai

Người đi Sơn Tây người không ở lại
ngấn lệ đá buồn
mây trắng
chiều xanh.


Không còn bếp lửa nào tàn


Lửa đã tắt rồi
làm sao nhen lại
em xòe bàn tay giữ lửa làm gì
có người lạnh lùng cầm đóm đem đi

Đêm qua em ước điều chi
mà mắt môi bập bùng muốn cháy
mà vòng tay rơi ngoài im lặng
mà ngàn lời đứng gió im cây

Đêm qua em nói với anh
con phố kia không còn thật
con sông kia không còn chảy
sao lòng vòng chẳng lối ra

Đêm qua chẳng lá hoa
chẳng trăng sao mà nghe lòng tri kỉ
dù bên này bếp lửa
không ai nhen cho nguội hết tro tàn.

Nếu trời không mưa

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
xóa nhòa hết những điều em đã hứa

(Lưu Quang Vũ)


Nhưng bây giờ trời không mưa
và em chưa dám hứa

Chúng ta ngồi bên nhau
nụ hôn khe khẽ
nhìn quanh quất hòng giấu giếm
một tình yêu be bé dưới mắt người

Đã đến lúc phải đi thôi
bước chân sao ngần ngại
những li cà phê từ thứ hai đến thứ bảy
tháng năm đến tháng mười
đặc quánh
mà u sầu vẫn nở hết chưa nguôi

Nếu trời mưa em sẽ quên thôi
nhưng năm nay tết muộn
cây mai không chờ mùa xuân
đã nở mất rồi
mặt người không cần chờ ai đến
đã buồn một khóe không thôi

Tôi ngồi nơi chiếc ghế mồ côi
căn phòng đơn lẻ
ngoài kia cơn mưa đến trễ
em ngập ứ căn phòng

Ngoài kia cơn giông đang quay cuồng làm dáng
rồi bỏ đi như một trò đùa.