Nhạc sĩ, thi sĩ Văn Cao từng đặc biệt yêu mến gọi Trịnh Công Sơn là “con người thi ca”. Trong chuyên luận Trịnh Công Sơn - ngôn ngữ và những ám ảnh nghệ thuật (Nxb Văn hóa Sài Gòn, 2008), nhà phê bình Bùi Vĩnh Phúc cũng xác quyết: "Trịnh Công Sơn là một nhạc sĩ, điều đó đã hẳn. Nhưng, trên và trước hết, người nhạc sĩ đó chính là một thi sĩ tự trong bản chất và trong cách thế sai sử ngôn ngữ của mình".
Nhân kỉ niệm 80 năm ngày sinh Trịnh Công Sơn (28/2/1939 - 28/2/2019), VNQĐ Online chọn đăng phần lời một vài nhạc phẩm hay nhất của Trịnh Công Sơn, với tư cách là những thi phẩm độc lập.
 

Hôm nay, ngày 28/2/2019, Google tiếng Việt đổi Doodle kỉ niệm sinh nhật Trịnh Công Sơn
 
Diễm xưa
 
Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu
 
Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa
 
Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhớ mãi trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau
 
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du
 
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau
 
Đêm thấy ta là thác đổ
 
Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa
Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưa
Đời ta có khi là lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố xưa tôi về
 
Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe
 
Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đóm lửa
Một hôm nhuốm trong vườn khuya
Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời tôi có ai vừa qua
Nhiều khi thấy trăm ngàn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ
 
Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quỳ
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia
 
Đoá hoa vô thường
 
Tìm em tôi tìm mình hạc xương mai 
Tìm trên non ngàn một cành hoa khôi 
Nụ cười mong manh một hồn yếu đuối 
Một bờ môi thơm một hồn giấy mới 
Tìm em tôi tìm nhủ lòng tôi ơi 
Tìm đêm chưa từng tìm ngày tinh khôi 
Tìm chim trong đàn ngậm hạt sương bay 
Tìm lại trên sông những dấu hài 
 
Tìm em xa gần đất trời rộn ràng 
Tìm trong sương hồng trong chiều bạc mệnh 
Trăng tàn nguyệt tận chưa từng tuyệt vọng đâu em 
Tìm trong vô thường có đôi dòng kinh sấm bay rền vang 
Bỗng tôi thấy em dưới chân cội nguồn 
Tôi mời em về đêm gội mưa trong 
Em ngồi bốn bề thơm ngát hương trầm 
Trong vườn mưa tạnh tiếng nhạc hân hoan 
Trăng vàng khai hội một đóa hoa quỳnh 
 
Từ nay tôi đã có người 
Có em đi đứng bên đời líu lo 
Từ nay tôi đã có tình 
Có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa 
Từ em tôi đã đắp bồi 
Có tôi trong dáng em ngồi trước sân 
 
Mùa đông cho em nỗi buồn 
Chiều em ra đứng hát kinh đầu sông 
Tàn đông con nước kéo lên 
Chút tình mới chớm đã viên thành 
 
Từ nay anh đã có nàng 
Biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca 
Mùa xuân trên những mái nhà 
Có con chim hót tên là ái ân 
 
Sen hồng một nụ em ngồi một thuở 
Một thuở yêu nhau có vui cùng sầu 
Từ rạng đông cao đến đêm ngọt ngào 
Sen hồng một độ em hồng một thuở xuân xanh 
Sen buồn một mình 
Em buồn đền trọn mối tình 
 
Một chiều em đứng cuối sông 
Gió mùa thu rất ân cần 
Chở lời kinh đến núi non 
Những lời tình em trối trăn 
Một thời yêu dấu đã qua 
Gót hồng em muốn quay về 
Dù trần gian có xót xa 
Cũng đành về với quê nhà 
 
Từ đó trong vườn khuya 
Ôi áo xưa em là 
Một chút mây phù du 
Đã thoáng qua đời ta 
Từ đó trong hồn ta 
Ôi tiếng chuông não nề 
Ngựa hí vang rừng xa 
Vọng suốt đất trời kia 
Từ đó ta ngồi mê 
Để thấy trên đường xa 
Một chuyến xe tựa như 
Vừa đến nơi chia lìa 
 
Từ đó ta nằm đau 
Ôi núi cũng như đèo 
Một chút vô thường theo 
Từng phút cao giờ sâu 
Từ đó hoa là em 
Một sớm kia rất hồng 
Nở hết trong hoàng hôn 
Đợi gió vô thường lên 
Từ đó em là sương 
Rụng mát trong bình minh 
Từ đó ta là đêm 
Nở đóa hoa vô thường
 
Ru ta ngậm ngùi
 
Môi nào hãy còn thơm cho ta phơi cuộc tình 
Tóc nào hãy còn xanh cho ta chút hồn nhiên 
Tim nào có bình yên ta rêu rao đời mình 
Xin người hãy gọi tên 
 
Khi tình đã vội quên tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên con chim đứng lặng câm 
Khi về trong mùa đông tay rong rêu muộn màng 
Thôi chờ những rạng đông
 
Xin chờ những rạng đông
 
Đời sao im vắng 
Như đồng lúa gặt xong như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm 
 
Có đường phố nào vui cho ta qua một ngày 
Có sợi tóc nào bay trong trí nhớ nhỏ nhoi 
Không còn không còn ai ta trôi trong cuộc đời 
Không chờ không chờ ai 
 
Em về hãy về đi ta phiêu du một đờị 
Hương trầm có còn đây ta thắp nốt chiều nay 
Xin ngủ trong vòng nôi ta ru ta ngậm ngùi 
Xin ngủ dưới vòm cây
 
Gọi tên bốn mùa
 
Em đứng lên gọi mưa vào hạ 
Từng cơn mưa từng cơn mưa 
Từng cơn mưa mưa thì thầm dưới chân ngà 
 
Em đứng lên mùa thu tàn tạ 
Hàng cây khô cành bơ vơ 
Hàng cây đưa em đi về giọt nắng nhấp nhô 
 
Em đứng lên mùa đông nhạt nhòa 
Từng đêm mưa từng đêm mưa 
Từng đêm mưa mưa lạnh từng ngón sương mù 
 
Em đứng lên mùa xuân vừa mở 
Nụ xuân xanh cành thênh thang 
Chim về vào ngày tuổi em trên cành bão bùng 
 
Rồi mùa xuân không về 
Mùa thu cũng ra đi 
Mùa đông vời vợi 
Mùa hạ khói mây 
 
Rồi từ nay em gọi 
Tình yêu dấu chim bay 
Gọi thân hao gầy 
Gọi buồn ngất ngây 
 
Ôi tóc em dài đêm thần thoại 
Vùng tương lai chợt xa xôi 
Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người 
 
Nghe xót xa hằn trên tuổi trời 
Trẻ thơ ơi trẻ thơ ơi 
Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người
 
Ru mãi ngàn năm
 
Ru mãi ngàn năm dòng tóc em buồn
Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm
Trên mùa lá xanh ngón tay em gầy
Nên mãi ru thêm ngàn năm
 
Ru mãi ngàn năm từng phiến môi mềm
Bàn tay em trau chuốt thêm cho ngàn năm
Cho vừa nhớ nhung có em dỗi hờn
Nên mãi ru thêm ngàn năm
 
Thôi ngủ đi em mưa ru em ngủ
Tay em kết nụ nuôi trọn một đời
Nuôi một đời người
Mùa xuân vừa đến xin mãi ăn năn mà thôi
 
Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồng
Bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm
Giận hờn sẽ quên
Dáng em trôi dài trôi mãi trôi trên ngàn năm
 
Ru mãi ngàn năm vừa má em hồng
Bàn tay đưa anh đến quê hương vàng son
Vào trời lãng quên
Tóc em như trời xưa đã qua đi ngàn năm
 
Còn lời ru mãi vang vọng một trời
Mùa xanh lá vội ru em miệt mài
Còn lời ru mãi còn lời ru này
Ngàn năm ru hoài ngàn đời ru ai
 
ĐĂNG HOÀNG chọn