Thứ Hai, 05/05/2025 16:56

Thơ của Trang Thanh

con lớn lên và con ngã xuống. Vì đất nước mình/ cha con cầm súng đi biệt. Vì quê hương mình

Trường giang lòng mẹ

1.
Không về
không về
không về
tiếng chim lạ trong vườn tao tác thềm khuya
nhắc nỗi đau ngày cũ
người mẹ Bình Dương chèo đò dọc trường giang đạn lửa
con nằm lại bờ này, chồng ngã xuống phía bờ kia…

2.
Nửa thế kỉ yên bình, nhà vắng bóng chồng, con
tóc mẹ đã màu mây đáy nước
nước sông từng tắm lòng mẹ mát
và ấp ôm con lồng lộng ấu thơ

Trong phù sa cát bồi lên mảnh vườn mẹ xưa
có linh ảnh của chồng, con đang thở
phù sa trường giang thay các con nuôi mẹ
mẹ nuôi hi vọng đời người thăm thẳm gieo neo…

3.
Bây giờ sông chẳng còn sâu
con đò mục nằm queo nơi góc vườn. Chờ trăng rơi lên
và tiếng dế ca. Điệu buồn xứ sở
tiếng hát đêm suông cắt cứa lòng mẹ nhớ…
vườn mẹ xanh xanh hồn linh!
đò trường giang xuôi đi. Cát bồi lên những cồn, những nổng
bao người con Bình Dương gửi hồn về trong cát ấm
đêm vỗ giấc mẹ già, ru hoa trái chín thơm…

4.
Con biết không?
khúc bi tráng xứ sở mình. Là chiến tranh. Là đạn bom.
đêm trắng cố hương. Đêm quây quần kể
mẹ sinh con bên dòng sông dùng dằng chảy ngang
mẹ dạy con: đất và nước làm nên Tổ quốc
con lớn lên và con ngã xuống. Vì đất nước mình
cha con cầm súng đi biệt. Vì quê hương mình
nước mắt mẹ chong đêm - là giọt con chảy thầm - nuôi tế bào mẹ thở
chúng ta sinh ra từ nước. Mang tiếng khóc chào đời - tiếng cười để sống
khi con cùng cha đi mãi không về
nước mắt giúp mẹ hoài sinh con - trong trường giang lòng mẹ.

Về nghe sông kể

Người về nghìn năm
nước xuôi nghìn trùng
rưng rưng cầu biếc ngang sông

Người về nghìn năm
lau xanh sóng đỏ
trăng đinh ninh miền Cửu Long thương nhớ

Nghìn năm gió tan mây tụ
trời hồng lênh bến hạ - trời đỏ chín thượng nguồn
về đây nước xuôi chan hòa - mồ hôi và máu xương

Cát lìa cồn lau sóng giạt bờ lau
sóng cứa vết thương nghìn năm ngực mẹ
sóng cuồn cuộn nghìn năm ngực cha

Người về tìm trong thác nguồn
kể chuyện bình minh - trăng non
kể nghe đêm tàn chinh chiến
kể nghe ngày vàng sắt son

Khúc quanh nghẹn lòng sông mẹ
xuôi đi, biển thẳm cưu mang
nghìn năm kiên trinh ngọc mặn
biển ôm máu đỏ da vàng

Đêm mắt sóng những tàu đi không số
người không về không tên bàng hoàng bia mộ
sông đỏ ngậm ngùi đất đỏ hoang mang
câu dân ca thương mẹ, mẹ Việt Nam
nghìn dặm trông vời cửa biển
nghìn năm Cửu Long trăng tràn.