Thứ Ba, 26/09/2023 09:59

Thơ của Nguyễn Đức Mậu

Trận bão đi qua biển còn để dấu/ cánh tay dân chài vết sẹo bầm đen

Bám biển

Biển khô rang gió mặn sạm da người
gió thổi rạp hàng cây chắn sóng
những ngôi nhà mở cửa về phía biển
song sắt gỉ han gió biển gặm mòn

Biển ở miếng ăn ớt cay muối đặm
mẻ lưới tươi nguyên cá nục, cá chuồn
bữa cơm trên thuyền dập duềnh sóng nước
có khi chan cùng nắng gió mưa tuôn

Trận bão đi qua biển còn để dấu
cánh tay dân chài vết sẹo bầm đen
biển trắng vành khăn người vợ goá
căn nhà khuya đỏ một chấm đèn

Người vợ khóc chồng, người mẹ khóc con cạn khô nước mắt
ngôi mộ mới nằm bên mộ cũ cỏ xanh rì
những ngôi nhà, con thuyền mãi thả neo trên cát
biển nghìn đời không thể dời đi.

Những con chữ

Những con chữ mẩy vàng hạt giống
gieo tơ non trên trang giấy cánh đồng
những con chữ lá xanh và hoa nụ
bất chợt nảy sinh trên vòm cây ngôn ngữ

Những con chữ như bình rượu nhỏ
có men say ấm áp nụ cười
những con chữ bầy ong xao động
chúng bay đi, tìm đến trái tim người

Những con chữ máu và nước mắt
qua chiến tranh, dịch bệnh, chia lìa
có những nỗi đau ngấm vào xương cốt
cỏ úa vàng mờ tỏ hình bia

Bằng phép nhiệm màu nào có được
hạt giống lá hoa và cánh ong trời...
qua sàng lọc những gì còn mất
những con chữ vô hồn hạt lép lặng yên rơi...