Đêm/ anh ngủ trên vai núi/ như ngủ trên vai cha
Lạnh
Viết ở Di tích Nhà lao thiếu nhi Đà Lạt
Bước qua khoảng sân
ánh nắng không đến được
dưới lớp bụi có nét chữ mang hình hài nước mắt
Bức tường đá vừa mới xây hôm qua
nhưng vẫn đau
theo từng mạch rêu ngang dọc
như mê cung ám ảnh
hằn lên vết bầm trên tiêu bản
Chạm nhẹ mảng tường bong tróc
như chạm vào một bàn tay nhỏ
bấu víu vào đêm
vào bầu trời chi chít thép gai
Những danh tính không bao giờ lớn lên
vẫn mặc chiếc áo sờn năm ấy
vẫn co ro
vẫn thầm thì
bài đồng dao không đoạn cuối
những xà lim chỉ có bóng tối
và tiếng người gục đầu trong im lặng
Con chim sẻ
ngủ quên trên mái ngói
cũng gầy hơn
giữa những thanh sắt vô hồn
Gió thổi xoay chiếc lá khô giòn rụng xuống
nhưng biết đâu là hơi thở
họ để quên vào một chiều rét buốt
nơi cánh cửa cuối cùng
mở ra
họ đã hoá thành âm thanh
len trong vạt áo người đến viếng
rồi biến mất
Tôi cúi đầu rời đi
Bức tường đá nhìn theo chậm rãi
Bầu trời vẫn xanh
chỉ câu chuyện nơi đây dường như đã lạnh.
Gió thổi xoay chiếc lá khô giòn rụng xuống
nhưng biết đâu là hơi thở
họ để quên vào một chiều rét buốt
nơi cánh cửa cuối cùng
mở ra
họ đã hoá thành âm thanh
len trong vạt áo người đến viếng
rồi biến mất
Tôi cúi đầu rời đi
Bức tường đá nhìn theo chậm rãi
Bầu trời vẫn xanh
chỉ câu chuyện nơi đây dường như đã lạnh.
Ngủ trên vai núi
Xóm núi nép dưới bầu trời xanh
ba lô màu xanh
áo anh cũng xanh
tháng bảy chưa có mưa ngâu
chỉ cỏ là đang cháy màu cỏ cháy
Mấy chục nóc nhà trầm ngâm
dáng anh bốc hơi trên lưng chừng núi
Tháng bảy không tụng kinh cầu siêu
khói nhang quánh cùng khói thuốc
mồ côi rồi mồ côi lần nữa
anh lạy mẹ
lạy cha để xá tội cho mình
phép màu nào giữ vẹn nguyên hình hài sau cuộc chiến
một nửa tay chân
một phần thân xác
Anh lại về xóm núi
tháng bảy anh tặng cho con gái của đồng đội đóa hoa hồng trắng
anh cũng tặng cho anh
Nắng ngả lưng chừng núi
ráng chiều rụng xuống gạt tàn
anh xòe bàn tay lẩm nhẩm tháng ngày còn lại
tủm tỉm
một mình...
bầy lợn đang chờ anh tắm
bầy gà đang đợi anh chăm
Đêm
anh ngủ trên vai núi
như ngủ trên vai cha.