“Tôi nghĩ, đường ranh giới quy định biên cương, vùng biển có ở trong chính mỗi con người chúng ta. Mỗi người là một cột mốc”.
Thư Phan Vinh
Con đường đến tiếng reo vui còn phải qua
những xác tàu đáy biển
Còn đắp trên vai những đội hình tay không rời cò súng
Ngón tay ở vị trí ấy lâu năm đã cứng
Vẫn quặp lại cả trong ngày thường
Con đường không số hiệu
Được định danh bằng những tên người
Có ai đó chỉ còn vài lá thư ở lại
Thay cho da thịt đã hòa tan
Chữ lá thư ngày trước nghiêng mềm
Chữ lá thư chưa kịp viết như tàn lửa
Bay lốm đốm sao vòm trời đêm
Đốm chữ kể người còn sau tay lái
Bình tâm nhìn những chòm sao định hướng
Ngóng đồng đội xuống nước xa dần
Đêm nay tàu sẽ cập bờ
Giây phút này tàu cập tiếng nổ
Đỏ bùng mắt biển
Đập rung chân trời
Lỗ thủng trên người không còn đau
Đạn không xiết thêm loạt nào được nữa
Hôm nay chúng ta đột nhiên nghe thấy
Mai sau vẫn sẽ nhận ra
Từ phía Phan Vinh biển động
Suy tư những người đi còn đấy
Hằn nếp nhăn muôn vòng sóng lớn
Thư kể vào những ai đang sống
Về đường đi bình thường trên biển
Còn phải xây bằng tàu theo tàu
Còn phải dựng bằng tay nắm tay
Từ núi lớn nối qua đồng bằng
Xuyên lòng nước nối tròn tay đảo
Không thể nào, không khi nào đánh số
Ở khắp nơi tình yêu biển
Những tình yêu như thư ngày thường
Vẫn viết lên bầu trời không nghỉ.

CỘT MỐC TRONG NGƯỜI
Tác giả: Nguyễn Quang Hưng
Nhà xuất bản Quân đội Nhân dân 2017