Chùm thơ của tác giả Trương Trung Phát
Ngày dong xe suốt dọc đường 20/ Đêm mơ thấy các em lay đầu anh dựng dậy:/ “Cho chúng em về với mẹ, thủ trưởng ơi!...”/ Hơn bốn mươi năm anh bới tìm trí nhớ/ Bởi hoàng hôn đau tướp tay mẹ Quảng Bình
Tìm
Ngày dong xe suốt dọc đường 20
Đêm mơ thấy các em lay đầu anh dựng dậy:
“Cho chúng em về với mẹ, thủ trưởng ơi!...”
Hơn bốn mươi năm anh bới tìm trí nhớ
Bởi hoàng hôn đau tướp tay mẹ Quảng Bình
Khản cổ gọi: Đào, Nụ, Tâm, Thanh, Trang, Bình, Thư, Luyến…
Các em sống khôn, chết thiêng chỉ lối, mách đường
Để những cuộc đi tìm đồng đội không vô vọng
Các em ơi!
Xin linh thiêng chỉ chỗ các em nằm
Anh đưa các em về với mẹ
Hơn bốn mươi năm mẹ lặng thầm mắt đỏ
Trăng khuyết trăng tròn
Trái tim mẹ như ngôi nhà mở cửa
Chờ các em lặng lẽ bước vào
Bông dành dành trắng thơm như những bàn tay
Tháo kíp bom thù, ôm trăng tắm suối
Anh dừng xe bới tung câu hỏi
Các em nằm lại đoạn nào trên đường 20?
Trong veo Đồng Lộc
Hố bom thành giếng lưng đồi
Hồn em hội trắng mây trôi nhẹ nhàng
Cây bồ kết đậm nét làng
Gội thơm tóc ướt trăm ngàn năm sau
Anh soi vào nước thẳm sâu
Trong veo Đồng Lộc nỗi đau dịu dần
Mười trinh nữ hóa mười xuân
Nết na vẫn đó, tảo tần còn đây
Chỗ em nằm mát bóng cây
Cỏ sương thiêm thiếp giữa ngày xanh tươi
Anh còn giữ những nói cười
Của đêm Đồng Lộc cái thời chiến tranh
Nén hương thắp chốn thiêng lành
Thấy trong thương nhớ, sen xanh giữa đời
Người đi tưởng đã xa xôi
Ngờ đâu Đồng Lộc gần nơi tim mình!