Chủ Nhật, 05/05/2019 05:45

Chùm thơ của tác giả Trần Kim Hoa

Không thể hỏi cuộc đời rằng vì sao cuộc đời lại thế/ không thể hỏi dòng sông rằng vì sao dòng sông lại thế/ không thể hỏi thời gian rằng vì sao thời gian lại thế...

Vẫn những chân trời
 
Không thể hỏi cuộc đời rằng vì sao cuộc đời lại thế
không thể hỏi dòng sông rằng vì sao dòng sông lại thế
không thể hỏi thời gian rằng vì sao thời gian lại thế
 
Vì mẹ sinh ra ta thân thể này gương mặt này giọng nói này
mùa hạ bão giông mùa thu lá rụng
bốn mùa trăng tròn khuyết với sương sa
 
Vì cha dẫn ta vào cuộc sống này niềm mơ này khúc ca này
có giận có thương có yêu có ghét
có khôn ngoan nối sợi dây dài có vụng về xe chỉ luồn kim
 
Khi ta lớn lên gặp những tháng ba rực rỡ đợi chờ
bên triền sông vắng
váy cô dâu hoan hỉ bậc thềm
gặp những người đàn bà đi về tháng chạp
những mùa đông sưởi ấm những mùa đông
 
Ta không biết vì sao, không thể hỏi vì sao
phía trước vẫn những chân trời chưa ai từng đến
phía trước vẫn những chân trời người từ đó hiện ra…
 
Đêm giấc mơ về trời
 
Ngày ong làm mật, én gội mưa xuân, sông dầm mình
ngực biển
triệu triệu mặt trời li ti cát bỏng
ta như là mơ
 
Sao chớp mắt đơm bông trên cánh đồng đêm
không ngăn nổi mùa tường vi rã cánh
gió và cơn mưa và những đám mây tích điện
 
Trong ngôi vườn thơm thảo của chúng mình, người hỡi!
bước chân hôm nao thảng thốt cỏ mềm
đã vang lên đã tắt ngấm
 
Bao nhiêu rạng ngời lặn khuất
lấp lánh nhìn ta mắt lá non
đêm giấc mơ về trời.
 
Sẽ một ngày cỏ chưa từng là cỏ
 
Buông bỏ từ lâu không ít những gì từng ở bên ta ngày thơ bé
cây bút chì xanh đỏ giờ đã nơi nao
trang vở đầu tiên có bầu trời trong quả trứng
bước chân đầu tiên có nàng tiên mây trắng dẫn đường
buông bỏ từ lâu nước mắt dỗi hờn
suối chảy về sông, mưa tan biển mặn
con đường phía trước ngắn dần mỗi sớm
lối ưu phiền ngày mới cũng thưa hơn...
 
Ta biết những hư không những khoảng trống những phương trời
người với người, mùa thu với mùa thu, dòng sông
với bên bồi bên lở
biết cỏ đã bén xanh một thời, đã héo vàng một thuở
dễ ta với cỏ khác gì nhau
 
Đều mơ đến sáng vầng trăng
đều xót xa vô ngần giọt nắng
xanh đến nỗi như chẳng hề giông tố
phút úa vàng ngơ ngác chiều thu
 
Sẽ một ngày chân trời thôi xê dịch
trái tim dừng thổn thức, ưu phiền như giọt nước tan mau
sẽ một ngày cỏ chưa từng là cỏ
ta chưa từng là ta mê mệt trên đời...