Chùm thơ của tác giả Phan Văn Lĩnh
Người đi đi mãi không về/ Rêu phong lấm tấm lời thề đá hang/ Người đi rút hết hồn làng/ Cỏ cây xếp bóng thành nhang hóng chờ
Gửi hồn mộ gió
Người đi đi mãi không về
Rêu phong lấm tấm lời thề đá hang
Người đi rút hết hồn làng
Cỏ cây xếp bóng thành nhang hóng chờ
Sông quê quặn khúc lờ đờ
Chim thôi vỗ cánh mây mờ đứng im
Cây đa bến nước sân đình
Chợt ngưng hơi thở trần mình đáy ao
Người đi biết tự thủa nào
Vội vàng quên cả lời chào uyên ương
Người đi khắp mọi nẻo đường
Riêng tư gạt hết niềm thương nỗi sầu
Dù đi bất cứ nơi đâu
Đèo ngang núi dọc biển sâu chẳng sờn
Băng qua khốc liệt chiến trường
Bằng lí tưởng, bằng tình thương quê nhà
Bây giờ chiến trận lùi xa
Người tan vào nước, người hòa gió mây
Thoảng trong hoa lá cỏ cây
Cho tình thêm thắm cho ngày nở hoa
Nén nhang tự đáy lòng ta
Kính dâng mộ gió lời ca ân tình.
Lời của dòng sông Nhà Bè
Lục bình từng khóm nhẹ trôi
Đan thành tấm nệm che tôi ấm lòng
Tôi ôm người lính đặc công
Âm thầm lặng lẽ theo dòng tiến lên
Pháo canh xé toạc đêm đen
Máy bay tàu chiến quần thêm mấy vòng
Lục bình úp lá che sông
Tôi ghìm sóng lại nổi dòng máu đen
Từ trong tĩnh lặng màn đêm
Tôi nghiêng vai đỡ người lên bến bờ
Lục bình gửi những ước mơ
Tôi ngưng hơi thở đợi chờ chiến công
Nửa đêm bừng sáng một vùng
Nhà Bè rực cháy hất tung giữa trời
Đã qua mấy chục năm rồi
Biết bao xương máu những người đặc công
Thấm vào cơ thể của sông
Những dòng máu đỏ ấm dòng phù sa
Lục bình thêm thắm sắc hoa
Nghiêng thơm trút giọt sương sa xuống lòng.